Chương 27: (Vô Đề)

***

——————————

Giúp chồng bổ thận~

🏮🏮🏮

Trước bữa sáng, Thư Uyển chụp lại một tấm ảnh bữa ăn gồm sandwich và sữa đậu nành mà Úc Hằng Chương chuẩn bị cho mình, rồi đăng lên Weibo.

[Đây là bữa sáng á? Nhìn đồng hồ mà xem, gần trưa rồi đó.]

[Hôm qua đoàn phim liên hoan phải không, nghe nói tan muộn lắm.]

[Bé cưng chào buổi sáng nhé~ Quay xong phim rồi thì nghỉ ngơi đi thôi! Tấm poster quảng bá đẹp dã man luôn đó! Nhớ tranh thủ nghỉ mà đăng nhiều ảnh selfie nha, thích xem lắm!]

[Phát hiện điểm mấu chốt... bữa sáng hôm nay khác hẳn mấy lần trước, không còn bày biện tinh tế nữa, có khi nào là Úc tổng làm không?]

[Thật đó! Với lại bình thường Thư Bảo toàn ăn món Hoa mà? Quay phim thì phải ở khách sạn, thế mà tối qua lại ở nhà, tiểu biệt thắng tân hôn đúng không? Bảo sao dậy muộn thế, phá án rồi!]

[Cho tôi được ăn dưa trước đã!]

[A a a a a a, tôi cũng muốn tiểu biệt thắng tân hôn với vợ tôi huhu!]

Thư Uyển thật sự không hiểu nổi sao mọi người chỉ dựa vào một tấm ảnh mà đã phân tích ra được từng ấy thông tin.

Bình luận trôi dạt về một hướng quái dị, Thư Uyển bị những lời lẽ tục tĩu làm cho sợ đến mức suýt nghẹn, cậu vội vàng tắt Weibo, chuyên tâm ăn cơm.

Ăn xong nghỉ ngơi một lát, Thư Uyển có chút ngại ngùng rón rén đến bên cạnh Úc Hằng Chương, nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, ngài không định nghỉ ngơi một lát sao?"

Nói là bữa sáng, nhưng thực ra cũng gần trưa rồi. Có lẽ do quá mệt, hoặc do ăn no, Thư Uyển thực sự thấy muốn ngủ thêm một giấc.

Úc Hằng Chương hỏi: "Trên người còn chỗ nào khó chịu không?"

Thư Uyển đỏ mặt lắc đầu: "Không có ạ."

Hôm nay, Úc Hằng Chương ở nhà không đến công ty là vì sợ Thư Uyển thức dậy sẽ phát sốt. Giờ thấy sắc mặt cậu hồng hào, trạng thái cũng ổn, anh liếc đồng hồ rồi nói: "Ngủ thêm với em một lát, chiều tôi phải đến công ty. Có việc thì gọi điện."

"Vâng ạ." Thư Uyển gật đầu, khóe môi hơi cong lên, không ngờ Úc Hằng Chương thực sự sẽ ở lại nằm cùng cậu.

Rèm cửa được kéo lại, phòng ngủ trở về với ánh sáng mờ mờ. Sáng nay khi Thư Uyển tỉnh dậy, trên giường chỉ có một chiếc chăn, giờ Úc Hằng Chương không nhắc gì, tất nhiên cậu cũng không hỏi, thế là hai người lại nằm cùng nhau.

Úc Hằng Chương tựa vào đầu giường xem máy tính bảng, còn Thư Uyển nằm bên cạnh, cơn buồn ngủ lại bất chợt tan biến, chỉ còn lại nhịp tim "thình thịch" đập liên hồi.

Từng chút, từng chút một, cậu như một chú ốc sên bò đến bên Úc Hằng Chương, rúc mặt vào người anh.

Úc Hằng Chương cảm nhận được bên cạnh có động tĩnh như một chú sóc nhỏ, anh cụp mắt, đưa tay vén mớ tóc hơi dài của Thư Uyển, thấp giọng: "Sao dính người thế."

Thư Uyển xoay mặt lại, ngước mắt nhìn anh, thẹn thùng nói: "Tiên sinh không thích em dính lấy ngài sao?"

Úc Hằng Chương không trả lời, chỉ khẽ nhéo vành tai cậu.

Thư Uyển quá thích mùi hương trên người Úc Hằng Chương, nó luôn có thể khiến cậu cảm thấy bình yên và thư thái, vô thức mà trở nên nhẹ nhõm. Cậu đưa tay muốn ôm lấy eo anh, khi chạm phải đùi anh dưới lớp chăn, động tác của cậu khựng lại.

Cậu cứ quấn lấy như vậy mà Úc Hằng Chương chẳng tỏ vẻ khó chịu gì. Thư Uyển cắn môi, không nhịn được lên tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh... em có thể hỏi chân ngài bị thương như thế nào không ạ?"

Ánh mắt Úc Hằng Chương lại hướng về phía cậu, Thư Uyển co rụt vai lại, ôm chặt lấy eo anh, bắt đầu thấy hối hận vì đã hỏi. Cậu buồn bã nói: "Ngài không muốn nói thì thôi ạ."

"Tai nạn xe cộ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!