Chương 26: (Vô Đề)

***

——————————

Động phòng đến muộn, nhưng lại chẳng có đêm hoa chúc.

🏮🏮🏮

"Thư Uyển, dậy đi, về giường ngủ nào."

"Ưm..."

Cậu nhóc say khướt ậm ừ trong miệng, nhưng đầu vẫn gối lên đùi Úc Hằng Chương không hề nhúc nhích.

Tư thế này vừa khó dùng lực, lại không tiện di chuyển xe lăn vì sợ làm Thư Uyển ngã. Úc Hằng Chương thở dài một hơi, rút tay đang bị đè ra, tiện thể nhéo một cái lên chiếc má mềm mềm của cậu, ra lệnh không chút thương lượng: "Về sau không được uống rượu nữa."

"... Vâng, không uống nữa đâu...." Bị nhéo một cái, Thư Uyển ngẩng đầu lên, đáp khẽ, cậu gác cằm lên đùi Úc Hằng Chương, ánh mắt đờ đẫn, nhìn có vẻ say hơn cả lúc trước.

Phần thịt má dưới đầu ngón tay mềm mịn đến mức khiến Úc Hằng Chương lúc buông tay ra lại vô thức dùng mu ngón tay khẽ vuốt thêm một cái, mang theo chút thương xót đến chính anh cũng không nhận ra. Anh nắm lấy cánh tay Thư Uyển, định kéo cậu dậy: "Khuya lắm rồi, nên đi ngủ thôi, ngoan, nghe lời."

"Ồ... Ngủ." Thư Uyển nhúc nhích cánh tay, nhưng lại không mượn được lực đứng lên, ngược lại còn ngã sấp về phía trước. Cậu ôm lấy eo Úc Hằng Chương, ngửa đầu cười ngốc nghếch: "Muốn ngủ với phu quân."

"Phu quân?" Xe lăn bị cú nhào của cậu làm trượt về sau, Úc Hằng Chương lập tức khóa bánh lại, tiện tay đỡ lấy cậu.

Thư Uyển trượt xuống một chút, đè lên người Úc Hằng Chương, nghiêm túc giải thích: "Phu quân chính là tướng công, là chồng đó... cũng chính là Úc tiên sinh!"

Úc Hằng Chương im lặng mấy giây, thuận theo lời cậu: "Được rồi, vậy bạn nhỏ Thư Uyển, giờ em có thể đứng dậy được chưa?"

"Được chứ. Mà... Úc tiên sinh, lát nữa ngài có thể ngủ với em không?" Thư Uyển tựa người vào bụng Úc Hằng Chương, bị cúc áo cấn vào cằm, cậu không thoải mái lắm nên ngọ nguậy.

Úc Hằng Chương khựng lại, giọng khàn đi: "Không phải từ ngày đầu đến nhà tôi, em đã luôn ngủ trên giường tôi rồi sao?"

"Không phải." Thư Uyển lắc đầu, cậu vùi mặt vào lòng Úc Hằng Chương, lẩm bẩm nói, "Không phải kiểu ngủ đó..."

"Em từng học rồi, ngủ như thế là sai, phải ngủ kiểu khác..." Dường như Thư Uyển đang cố gắng nhớ lại điều gì, qua một hồi lẩm bẩm, cậu nói tiếp: "Chẳng lẽ do em làm sai điều gì, nên tiên sinh mới không cần em? Nhưng tiên sinh không thể không cần em, ca nhi không thể bị ruồng bỏ được..."

"Ca nhi?" Úc Hằng Chương cảm thấy Thư Uyển thật sự say rồi, anh đẩy vai Thư Uyển, muốn để đứa nhỏ tránh xa mình một chút. Nhưng miệng vẫn nhẹ nhàng dỗ dành như dỗ trẻ con: "Tôi đâu có không cần em, ngoan nào, em đứng dậy trước đi."

Hiển nhiên, không thể nói đạo lý với kẻ say được. Thư Uyển cảm nhận Úc Hằng Chương đang đẩy mình ra, thế là cậu mím môi, rồi bất ngờ rưng rưng nước mắt.

Úc Hằng Chương: "..."

"Úc tiên sinh, ngài không phải chồng của em sao? Tại sao lại không cần em?" Thư Uyển ngẩng mặt lên, vừa khóc vừa nức nở, "Là do em làm chưa tốt chỗ nào sao? Có phải vì em không xinh đẹp? Hay vì em cao quá? Cho nên ngài không thích em, ngài ghét em..."

"Không phải tôi không thích em." Úc Hằng Chương cảm thấy đau đầu, "Cũng không phải em không xinh đẹp."

"Nhưng ngài chẳng chịu ngủ với em, không ngủ thì làm sao có em bé được? Ngài không muốn có con với em sao..."

Úc Hằng Chương: "..."

Úc Hằng Chương: "Thư Uyển, em có biết mình đang nói gì không?"

Thư Uyển chớp mắt, giọt lệ lớn từ hàng mi rơi xuống, ấm ức nói: "Em biết chứ."

"Em đã gả cho ngài rồi, chính là người của ngài, phải thỏa mãn mọi nhu cầu của ngài, còn phải sinh một đứa con khỏe mạnh, như vậy mới có chỗ đứng trong nhà..."

"Ai dạy em mấy thứ này... có phải xem phim quá nhiều rồi không?" Úc Hằng Chương cắt ngang lời cậu khi câu chuyện bắt đầu càng lúc càng sai lệch, nhưng Thư Uyển lại đột nhiên đưa tay ra, bắt đầu cởi cúc áo trước mặt, vừa làm vừa lầm bầm: "Đúng rồi... chân ngài không tiện, em phải chủ động một chút, như vậy mới có con... ừm... trước tiên phải c** q**n áo, sau đó là..."

"Em..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!