***
——————————
Uống say rồi... Choáng váng...
💕💕💕
Mặt trời lặn rực như lửa, thiêu đốt hơn nửa vòm trời. Khói lửa chiến trường cuồn cuộn bốc lên rồi tắt dần thành một làn khói mỏng, chỉ còn lại tiếng than khóc vang vọng dưới cổng thành.
Trên chiến trường đầy dơ bẩn ấy, một thân áo trắng như ánh trăng trở nên vô cùng nổi bật, người mù bịt mắt ấy ôm một cây đàn dài, chật vật lần mò bước lên thành lầu.
Y chẳng nhìn thấy gì cả, vô tình giẫm lên một người lính bị thương, nghe tiếng r*n r* của người nọ, y chỉ biết há miệng thốt lên một tiếng "xin lỗi" không thành tiếng.
Nhan Vô Trần đứng trên thành lầu, gió chiều oi ả mang theo mùi máu tanh nồng nặc ập thẳng vào mặt. Giống như 12 năm về trước, khi cậu đẩy cửa bước vào nhà, đập vào mắt chỉ là một màu đỏ thẫm.
Ấy là trận chiến trước khi Lạc Vương đăng cơ, vị trữ quân trẻ tuổi phá thành mà vào, tàn sát sạch các quan lại kháng cự đến cùng, uy danh chấn động khắp nơi. Mà kể từ đó, Nhan Vô Trần tan nhà nát cửa, lưu lạc khắp chân trời góc bể.
Mười mấy năm trời Lạc Vương thi hành chính sách tàn bạo, đàn áp dân chúng, xâm lược các nước lân bang, rốt cuộc nay cũng đến ngày bại vong.
Dưới thành có người lớn tiếng hô: "Lạc Vương chết rồi! Đại Tuyên sụp đổ rồi! Lạc Vương chết rồi! Đại Tuyên không còn nữa!..."
Đó là một kẻ điên, xưa nay vẫn chạy khắp phố phường trong thành. Khi Nhan Vô Trần chưa bị mù, đã từng thấy hắn rồi. Khi đó, mỗi lần thấy xa giá của Lạc Vương, hắn liền hô vang: "Đại vương vạn tuế! Đại vương bất diệt, lưu danh ngàn đời!"
Vậy nên, dù hắn điên, cũng không bị cận thần của Lạc Vương đánh chết.
Không ai biết hắn là điên thật hay giả điên, nhưng có lẽ trong thời loạn thế này, chỉ có người như hắn mới có thể sống một đời vô tư, yên ổn.
Lần mò tìm được một khoảng đất trống, Nhan Vô Trần ngồi bệt xuống đất, cây đàn dài được đặt trên đầu gối, ngón tay hơi run rẩy chạm lên dây đàn. Âm thanh đầu tiên vang lên, là khúc nhạc cậu thường đàn ở một trấn nhỏ nơi biên cương. Vô số kẻ thích vờ vĩnh tao nhã từng tìm đến nghe đàn của y, nhưng họ chỉ cảm thấy khúc nhạc bi ai, chẳng ai hiểu vì sao Nhan Vô Trần lại đàn nó.
Hôm ấy trong con ngõ nhỏ, Lạc Vương đã cứu Nhan Vô Trần suýt mất hai tay. Hắn đưa tay ra với y, hỏi: "Tiên sinh đàn khúc này, là đang nhớ nhà sao?"
Âm điệu ai oán ngân vang giữa thành lầu rồi cũng sẽ chìm vào tịch mịch, từng bầy quạ không biết từ đâu kéo đến, xoay quanh thành lầu, kêu lên những tiếng khàn khàn rợn người.
Đánh đàn cho Lạc Vương 5 năm, khúc nhạc cuối cùng này, Nhan Vô Trần đã không phân biệt được là đang đánh cho ai nghe.
Có lẽ chỉ là... y nhớ nhà rồi.
Khúc đàn kết thúc, mặt trời lặn xuống đường chân trời, cơn gió lớn quật ngã lá cờ mang chữ "Tuyên". Trên thành lầu, một bóng áo trắng chập chờn, cũng theo ánh tà dương tàn lụi mà rơi vào màn đêm bất tận.
"Cắt!"
Trên thành lầu vẫn yên ắng, từ dây treo trên không Thư Uyển từ từ được hạ xuống đất.
Một lát sau, giọng nói của đạo diễn vang lên trong bộ đàm: "Vai Nhan Vô Trần đóng máy!"
Cả trường quay lập tức vỡ òa tiếng reo hò, nhân viên hậu trường ôm bó hoa chuẩn bị từ sớm chạy tới đưa cho Thư Uyển, thầy quay phim cũng giơ máy ảnh giúp mọi người và Thư Uyển chụp ảnh chung.
Bởi đây là cảnh quay đóng máy, mà nhân vật lại là vai chết, đoàn phim cũng chuẩn bị sẵn một bao lì xì thật dày cho Thư Uyển.
Hôm nay không có cảnh quay của Cát Thụy Thu, nhưng anh ta vẫn đến trường quay, ăn mặc đơn giản, bước lên ôm lấy Thư Uyển rồi nhờ nhiếp ảnh chụp một tấm hình chung của cả hai.
Cát Thụy Thu đứng bên cạnh Thư Uyển, cười đùa: "Đợi đến khi tôi quay những cảnh chiến trường, thể nào trong đầu tôi cũng sẽ toàn là cảnh cậu rơi khỏi thành lầu hôm nay."
Thư Uyển luôn là người trực tiếp đắm mình vào cảm xúc nhân vật khi quay phim. Cảm xúc của cảnh quay này quá nặng nề, cậu đã chuẩn bị cả buổi chiều, cố ý chọn thời khắc hoàng hôn để ghi hình, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc ấy.
Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt Cát Thụy Thu, nước mắt vốn đã kìm nén lại ào ạt tuôn ra.
Cát Thụy Thu luống cuống tay chân, vội móc từ túi ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho Thư Uyển lau mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!