*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
***
——————————
🏮🏮🏮
Nơi này là nhà của Phương Thư Nhã, chỉ có bà và Tuyết Cầu sống cùng nhau. Nhưng do bà thường xuyên đi công tác nên trong nhà còn có một dì giúp việc ở lại chăm sóc.
Dì giúp việc rót nước cho Thư Uyển và Úc Hằng Chương, lại lau sạch chân cho Tuyết Cầu đang sốt ruột xoay vòng vòng ở trước cửa, thì Phương Thư Nhã mới ngáp dài, chậm rãi xuất hiện.
"May mà tối qua mẹ kịp bắt chuyến bay về, nếu không thì lâu lắm con mới đến một lần, mẹ lại không có nhà." Phương Thư Nhã mỉm cười chào hỏi Thư Uyển, "Tiểu Uyển khỏe chứ, mẹ có xem ảnh con đăng trên Weibo, con mặc cổ trang đúng là hợp thật đấy, nhìn rất đẹp."
"Cảm ơn... Mẹ." Hôm cưới, Thư Uyển đã đổi cách xưng hô, nhưng đến giờ vẫn chưa quen miệng.
Có lẽ vì đang ở nhà mình, Phương Thư Nhã hoàn toàn không giữ vẻ đoan trang thường thấy, bà mặc đồ ở nhà thoải mái, tóc chỉ dùng một chiếc kẹp sơ sài, dáng vẻ tùy tiện hoàn toàn khác với hình tượng bà chủ gia đình trong ấn tượng của Thư Uyển.
Bà ngồi trên ghế sofa, vẫy tay với Tuyết Cầu, Tuyết Cầu hí hửng chạy tới, nhào vào lòng bà làm nũng.
"Mẹ nghe Hằng Chương nói con hơi sợ chó, mà đoàn phim lại cần quay với chó. Tính tình Tuyết Cầu ngoan lắm, trông cũng hiền nữa phải không? Con thử tiếp xúc xem sao. Thật ra nếu không được, con cứ nói với đạo diễn không thể dùng chó, cũng không sao cả."
Phương Thư Nhã bế Tuyết Cầu lên, cầm hai cái chân mập mạp của nó vẫy về phía Thư Uyển, "Có thứ khiến mình sợ là chuyện rất bình thường, gặp tình huống như vậy không phải lỗi của con, đừng tự tạo áp lực cho mình."
Thư Uyển không ngờ chỉ vì cậu nói một câu sợ chó, mà Úc Hằng Chương đã thật sự nghĩ cách giải quyết vấn đề giúp cậu.
Cậu cứ tưởng anh đến đây chỉ để thăm mẹ.
Cậu kinh ngạc quay đầu lại, Úc Hằng Chương xoa nhẹ l*n đ*nh đầu cậu: "Đi đi, thử một chút xem sao."
Phương Thư Nhã buông Tuyết Cầu ra, nó lập tức chạy đến trước mặt Úc Hằng Chương, ngẩng đầu nhìn anh như bảo rằng: sao anh xoa cậu ấy mà không xoa tôi?
Úc Hằng Chương nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, càng cảm thấy Thư Uyển thật giống Tuyết Cầu, giống đến lạ kỳ.
"Con ở cùng Tiểu Uyển đi, Tuyết Cầu mà vui lên là hay nhảy chồm lên người, lại làm thằng bé sợ."
Phương Thư Nhã nói tiếp: "Hai đứa cứ chơi từ từ, tối nay ở lại ăn cơm. Cũng lâu rồi mẹ chưa nấu ăn, để mẹ làm cho hai đứa một bữa ngon."
Úc Hằng Chương bất đắc dĩ liếc nhìn bà, Phương Thư Nhã chỉ cười: "Sao, chơi một chút cũng không được à?"
Trong biệt thự có hẳn một căn phòng dành riêng làm phòng đồ chơi cho Tuyết Cầu, Úc Hằng Chương ném một quả bóng tennis, Tuyết Cầu vui vẻ chạy đi nhặt rồi ngậm trở lại. Nó ngẩng cao đầu, đuôi vẫy qua vẫy lại, chờ Úc Hằng Chương ném tiếp.
Úc Hằng Chương ra hiệu cho Thư Uyển thử đón lấy.
Nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của Tuyết Cầu, Thư Uyển nuốt nước miếng, dưới ánh mắt khích lệ của Úc Hằng Chương, cậu rụt rè vươn tay ra.
Tuyết Cầu há miệng, quả bóng rơi vào lòng bàn tay cậu, nặng trĩu – là một sợi dây kết nối mới giữa cậu và chú chó nhỏ này.
Giờ Thư Uyển mới chợt nhớ lại, hồi nhỏ cha cũng từng khâu cho cậu một túi cát, để cậu chơi ném qua ném lại cùng với con chó nhỏ.
Đó là chuyện của rất rất lâu về trước rồi, Thư Uyển tưởng rằng mình đã quên, nhưng hóa ra chỉ là bị chôn giấu trong ký ức, chờ đến hôm nay mới được nhớ lại.
Khi ấy, cậu từng ôm chú chó nhỏ, ngủ cùng cha.
Chỉ cần bên ngoài có tiếng động, chó nhỏ liền vểnh tai, cảnh giác bảo vệ cậu và cha, khiến cậu khi đó còn nhỏ xíu cũng cảm thấy đêm tối thật an toàn.
Hiệu quả chữa lành của chó Samoyed quả nhiên không hề nói ngoa, chẳng mấy chốc Thư Uyển đã có thể chơi đùa cùng Tuyết Cầu. Chỉ cần nó không nhào lên người, cậu cũng không thấy quá sợ nữa.
Úc Hằng Chương giữ lấy Tuyết Cầu đang quá phấn khích, để Thư Uyển thử xoa tai nó – quả thật mềm mại như cục bông vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!