***
——————————
Nhưng phu quân bảo đau thì không cần nhịn.
💕💕💕
Thư Uyển không nhớ cậu đã được đỡ dậy như thế nào, làm sao quay về xe rồi ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi cậu tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ.
Trong không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng quen thuộc trong bệnh viện, Thư Uyển cúi đầu, thấy trên tay đang cắm một ống dẫn mềm và dài, cậu còn nhớ thứ này, khi sống ở biệt thự nhà họ Úc cũng từng cắm như thế, chắc là truyền dịch.
Không xa vang lên một tiếng động khẽ, Thư Uyển quay đầu nhìn.
"Úc tiên sinh..."
"Tỉnh rồi?" Úc Hằng Chương đặt bản báo cáo trong tay xuống.
Thư Uyển gắng sức chống cơ thể ê ẩm để ngồi dậy, nhưng Úc Hằng Chương ngăn lại: "Đừng động đậy, cứ nằm đi."
"Em... đây là...?" Thư Uyển nằm trở lại giường, lo lắng hỏi, "Có phải em đã gây phiền phức cho anh rồi không... còn đoàn phim nữa, cảnh quay tiếp theo phải làm sao?"
Cậu không nhớ rõ chuyện ở phim trường, nhưng vẫn biết cảnh tiếp theo là đoạn thoại giữa cậu và Cát Thụy Thu, còn chưa quay xong thì cậu đã rời đi rồi.
"Thứ em nên lo là những chuyện đó sao?"
Thư Uyển im lặng.
Sống chung với Úc Hằng Chương hơn nửa tháng, cậu biết anh không phải người dễ nổi giận, nhưng trong lúc này vẫn không khỏi thấy sợ.
Cậu cảm nhận rõ tâm trạng của Úc Hằng Chương đang rất tệ.
Chiếc xe lăn di chuyển đến bên giường, Úc Hằng Chương kéo chăn cho Thư Uyển, đắp lại cho cậu, khẽ hỏi: "Trong đám quần chúng có kẻ giở trò, sao em không hô dừng lại?"
"Sao anh..." Thư Uyển nói nửa chừng, Úc Hằng Chương liền tiếp lời: "Làm sao tôi biết à? Thư Uyển, em có muốn xem vết thương trên người mình không?"
Thư Uyển không dám lên tiếng, Úc Hằng Chương nhìn cậu một lúc, giọng điệu dịu xuống: "Tôi hỏi lại, sao em không kêu dừng?"
"... Cảnh đó vốn có thể bị đánh thật vài cái, đạo diễn từng hỏi em có cần đóng thế không, nhưng em nghĩ mình chịu được nên..." Thư Uyển rụt mặt vào trong chăn, lí nhí nói.
Úc Hằng Chương rũ mắt nhìn cậu: "Còn gì nữa?"
"Còn...?"
"Đừng giả ngu với tôi, trợ lý của em đã nói rồi, lúc hô dừng lần thứ hai thì em đã phát hiện có vấn đề."
Biết không thể giấu được nữa, Thư Uyển uể oải đáp: "Em sợ nếu nói ra... lại lên hot search nữa."
Úc Hằng Chương đã nghe đạo diễn và trợ lý kể lại đầu đuôi sự việc, bản thân anh cũng đoán được phần nào. Việc hỏi Thư Uyển chẳng qua là muốn nghe chính miệng cậu nói ra.
Anh kéo chăn che mặt Thư Uyển xuống, giọng nói dịu dàng hơn một chút: "Sợ người khác mắng em? Hướng gió trên mạng thay đổi rất nhanh, không cần quá để tâm."
Thư Uyển khẽ lắc đầu: "... Họ nói anh bỏ tiền đưa em vào đoàn phim, để em làm rối loạn quá trình quay phim bình thường của đoàn... Em không muốn thấy họ nói anh như thế."
"Nói tôi?" Có lẽ vì câu này quá bất ngờ, giọng Úc Hằng Chương thoáng ý cười không thể tin nổi, "Ý em là, em không quan tâm họ nói gì về mình, nhưng lại để ý họ bôi nhọ tôi?"
Thư Uyển nhẹ nhàng gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!