***
——————————
Vốn dĩ cậu đã quen chịu đau.
💕💕💕
Trong Lưu phủ cũng có nuôi hai con chó sói. Trước đây, khi chân của Lưu Ngạo Nhân vẫn còn khỏe mạnh, hắn thường dắt chúng lên núi Xuân Hương để săn bắn.
Sau này, khi đôi chân của chủ nhân không còn dùng được nữa, hai con chó cũng không còn được phép chạy nhảy trên núi. Bị nhốt trong viện, tinh lực của chúng dồi dào, thường chạy loạn khắp nơi, đến mức đám người hầu cũng không dám chọc vào.
Ban đầu, Thư Uyển không quá sợ chó. Cậu thích những con vật nhỏ lông xù. Khi còn sống cùng cha mình, cậu từng nhặt được một con chó con mất mẹ, nuôi nó được hai ngày. Con chó nhỏ mềm mại, tròn vo, rất năng động và đáng yêu.
Nhưng do gia cảnh nghèo khó, cha cậu thật sự không có sức lực để chăm thêm một con vật nhỏ, thế là đành đem nó tặng cho hàng xóm.
Chó sói trong Lưu phủ cũng không phải là chó con nghịch ngợm cắn ống quần Thư Uyển. Chúng ăn thịt sống quanh năm, lông được chăm sóc bóng mượt, đứng lên cao đến nửa người. Khi cúi mình nhe răng, những chiếc răng nanh sắc nhọn trông như có thể xé rách cổ họng con mồi chỉ với một cú táp.
Thỉnh thoảng, Thư Uyển bị nhốt vào chuồng chó.
Để trừng phạt sự "không nghe lời" của cậu.
Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt của hai con chó phát ra ánh sáng u ám. Chúng nhìn chằm chằm vào người bị kéo vào lãnh địa của mình, dường như đang xác định xem Thư Uyển có phải là con mồi hay không.
Những tiếng gầm gừ đe dọa phát ra từ cổ họng chúng. Thư Uyển co người lại vào góc, nước mắt không cầm được mà trào ra.
Loài chó vốn rất thông minh, chúng nhanh chóng nhận ra người trước mặt là kẻ yếu dễ bắt nạt, liền sủa lên và lao tới như mũi tên rời cung.
Thư Uyển hét lớn, ôm chặt lấy đầu.
Tiếng xích sắt va chạm vang lên chói tai. Một lúc lâu sau, Thư Uyển run rẩy như lá cây mới dám mở mắt.
Hai con chó đang cố sức giãy giụa khỏi chiếc vòng cổ, gầm gừ dữ dội với cậu.
Chúng cách cậu không đến ba thước.
"Thư Uyển?... Thư Uyển?"
Thư Uyển hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch, đạo diễn thấy vậy quan tâm nói: "Sao vậy? Cậu sợ chó à?"
"... À... Vâng." Thư Uyển bị con chó nhìn chằm chằm, dưới chân giống như mọc rễ, không dám nhúc nhích lấy một phân.
Câu trả lời của cậu không rõ ràng, nhưng vẻ mặt căng thẳng đã nói lên tất cả. Mạnh Huy Viễn tiến lên, thoải mái xoa đầu con chó, trấn an: "Không sao đâu, con chó này ngoan lắm, không cắn người đâu, muốn sờ thì cứ sờ."
Thư Uyển hỏi: "Con chó này... lát nữa quay phim cũng dùng nó sao?"
"Chỉ lấy một cảnh thôi, nó sẽ bị buộc dây, không lại gần cậu đâu. Dù sao cũng là chó sói, chắc chắn không dám thả ra thật đâu." Thấy sắc mặt Thư Uyển thực sự khó coi, Mạnh Huy Viễn do dự nói: "Cậu từng bị chó cắn à? Sao lại căng thẳng thế? Có ổn không? Nếu không được thì tạm bỏ cảnh quay với chó đi."
Thư Uyển cố gắng thả lỏng bản thân, ánh mắt cậu rời khỏi đạo diễn, chuyển qua nhìn con chó.
Con chó sói được một huấn luyện viên mặc áo ngắn tay dẫn dắt, có lẽ vì nhận ra Thư Uyển sợ hãi, nó khẽ rên lên một tiếng, nằm bẹp xuống đất, cằm tựa trên hai chân, đôi mắt đen láy nhìn cậu đầy vẻ tội nghiệp.
Dáng vẻ ngoan ngoãn của con chó khiến vai Thư Uyển thả lỏng phần nào, cậu lặp đi lặp lại rằng đây không phải là chó của Lưu phủ, nó rất thân thiện, cũng không coi cậu là con mồi.
Thư Uyển khẽ thở ra, cắn răng nói: "Không sao, tôi có thể quay."
"Tốt!" Mạnh Huy Viễn gật đầu hài lòng, rồi dặn dò huấn luyện viên thêm vài câu, bảo anh ta nhất định phải kiểm soát khoảng cách của con chó. Sau đó, hắn quay sang sắp xếp các bộ phận khác, chuẩn bị quay buổi chiều.
Cảnh này là lần đầu tiên Nhan Vô Trần gặp Lạc Vương, hai người sẽ được quay riêng, Thư Uyển là người lên trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!