***
——————————
Nghe nói cậu ta rất hống hách và ngang ngược.
💕💕💕
Vào đoàn phim được nửa tháng, Thư Uyển đã quen biết không ít người, có lẽ còn nhiều hơn cả số người cậu từng tiếp xúc suốt nửa đời trước bị giam lỏng trong hậu viện.
Trong đoàn có nhân viên hậu trường, có diễn viên cùng hợp tác, còn có mấy cô gái trẻ thường lui tới xung quanh phim trường để chụp ảnh.
Thư Uyển có gương mặt ưa nhìn, không giỏi từ chối, lại cư xử ôn hòa, khiến ai cũng muốn trò chuyện với cậu thêm vài câu. Gặp phải kiểu người dễ bắt chuyện, họ còn có thể nói chuyện lâu đến mức xin được cả cách thức liên lạc của cậu.
Một hôm, trợ lý nhỏ đi khắp nơi tìm Thư Uyển nhưng không thấy, cuối cùng phát hiện cậu đang bị mấy cô gái vây quanh trong một góc nhỏ bên rìa phim trường, tim anh ta như ngừng đập.
Chạy vội đến, trợ lý nhỏ nghe thấy các cô gái đang hỏi: "Anh đẹp trai, nói cho bọn em biết anh đóng ở đoàn nào đi, vai gì vậy~ Để bọn em còn làm sản phẩm fan tặng anh nữa!"
Thư Uyển cầm cây kẹo m*t vừa được tặng, ngơ ngác hỏi: "'Sản phẩm' là gì vậy?"
Các cô gái cười rộ lên: "Aiya, sao cái gì anh cũng không biết vậy? Không lẽ là bị đoàn phim bắt về làm diễn viên quần chúng vì quá đẹp trai thật sao? Nhưng mà để anh làm quần chúng thì lãng phí quá."
Thư Uyển không giỏi đối phó với những lời trêu chọc như thế này, chỉ biết ngoan ngoãn, im lặng đứng giữa các cô, trông như một linh vật sống.
Có vẻ tạm thời cậu vẫn chưa bị nhận ra.
"Thầy Thư, nên đi thôi." Trợ lý nhanh chóng tiến đến giải cứu Thư Uyển đang không biết cách kết thúc chủ đề.
Mấy cô gái đến phim trường để săn sao, nhưng phim trường lại bị phong tỏa chẳng mấy khi thấy được ai. Nay tình cờ bắt được một chàng trai vừa đẹp trai vừa thú vị, dĩ nhiên các cô chẳng muốn buông tha. Trợ lý vội nói: "Anh ấy phải đi làm rồi, nếu có dịp thì nói chuyện sau nhé!"
"Vậy anh nói cho chúng em biết anh ấy là ai đi? Chúng em muốn làm fan của anh đẹp trai này!"
Trợ lý giả vờ không nghe thấy, kéo Thư Uyển chạy mất.
"Thầy Thư, anh làm vậy là lại bị anh Từ mắng nữa cho xem!"
"Nhưng lần này tôi đâu có nói gì bậy bạ, cũng không kết bạn linh tinh mà." Thư Uyển vừa nhấc vạt áo, vừa theo trợ lý quẹo trái quẹo phải chạy về lại phim trường.
"Anh kết bạn với người trong đoàn thì thôi đi, chứ nếu lỡ là fan hoặc thợ săn ảnh, anh Từ không mắng anh thì cũng sẽ lột da tôi đó!" Trợ lý vừa tức vừa sợ, tiện tay tịch thu luôn cây kẹo m*t Thư Uyển còn cầm trong tay.
Thư Uyển nhỏ giọng giải thích: "Tôi chỉ thấy có một con mèo, đuổi theo hai bước thì không thấy đâu nữa... rồi gặp họ, họ bảo muốn giúp tôi tìm."
"Rồi thế là anh vô tư theo người ta vào tận cái góc hẻo lánh đó luôn hả?" Trợ lý phát điên, "Anh là trẻ mẫu giáo lớp lớn hả!? Thậm chí người ta còn cho anh cả kẹo m*t nữa... À không, bây giờ bọn trẻ lớp lớn còn khó dụ hơn anh đấy!!"
"Tóm lại, thầy Thư! Sau này tuyệt đối! Tuyệt đối không được chạy lung tung nữa! Cũng không được ăn đồ người lạ đưa, biết chưa!?"
Thư Uyển định nói là mình chưa ăn, chỉ cầm thôi, nhưng thấy vẻ mặt sốt ruột của trợ lý, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Ồ..."
"Tiểu Uyển, lại làm sao thế?" Cát Thụy Thu vừa đóng máy đã bắt gặp hai người.
Cả ba cùng về phòng nghỉ, Thư Uyển kể lại chuyện vừa xảy ra, Cát Thụy Thu bật cười: "Không trách trợ lý của cậu căng thẳng vậy được, ai bảo cậu trông đúng kiểu người dễ bị bắt cóc cơ chứ."
Thư Uyển nghiêm túc nói: "Tôi là người lớn rồi, không dễ bị bắt cóc đâu."
Câu đó nghe chẳng có chút sức thuyết phục nào cả.
Trợ lý đi theo nghệ sĩ phần lớn thời gian là để lo việc vặt, có người được giao nhiệm vụ nhắc nhở thần tượng giữ hình tượng, kiểm soát ăn uống hoặc ứng phó với fan. Cũng có không ít nghệ sĩ đối xử với trợ lý như người sai vặt, sai làm cái này, bảo làm cái kia, đến uống nước cũng bắt mở nắp, cắm sẵn ống hút đưa tận miệng.
Có thể làm bạn với trợ lý là số ít, mà bị trợ lý lớn tiếng răn dạy như Thư Uyển, thì lại càng hiếm trong số hiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!