Chương 2: (Vô Đề)

🏮🏮🏮

Thư Uyển vừa ngẩng đầu, nốt ruồi son nhỏ bé đó lại biến mất.

Thư Trạch nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ không có cả cửa sổ, cậu ta không còn nhìn thấy nốt ruồi trên mí mắt của Thư Uyển nữa, nhưng điều đó cũng không quan trọng.

Chính mắt cậu ta đã thấy Thư Uyển vùng vẫy tuyệt vọng trong làn nước, dần dần chìm xuống, suýt nữa thì mất mạng. Bị dọa đến mức hóa ngơ cũng là chuyện dễ hiểu.

Mà bị dọa đến ngơ ngẩn thế này thì lại hay.

Thư Trạch ngoảnh đầu nhìn cánh cửa ở cuối hành lang. Nếu Thư Uyển đã sợ đến mức không thốt nên lời, thì cũng đừng trách cậu ta ra tay trước một bước...

Thư Uyển lại chỉ còn một mình. Qua những lời vừa rồi, cậu phán đoán rằng tạm thời sẽ không có ai đến tìm cậu nữa.

Thư Uyển đoán có lẽ họ đã nhận nhầm người — chắc là nhầm cậu với một ai đó cũng tên là "Thư Uyển".

Nhưng rõ ràng cậu đã rơi xuống sông mà? Đây là nơi nào? Trang phục của những người kia cũng kỳ quái đến khó hiểu, hoàn toàn khác biệt với Đại Lương.

Đám đàn ông đều để tóc ngắn, mặc áo quần đen trắng lạ mắt. Phụ nữ thì vẫn để tóc dài, nhưng chẳng thấy trâm cài gì, váy áo kiểu dáng xưa nay chưa từng thấy, lại dám để lộ cả bắp chân như vậy.

Vết thương sau lưng của Thư Uyển lại đau, cậu nghiến răng chịu đau mà rời giường, quyết định lục soát thử xem trong phòng có thứ gì có thể cho cậu thêm manh mối.

Lục lọi một hồi, Thư Uyển tìm thấy một chiếc hộp đặt ở góc tường, bên trong có một tấm giấy tờ tùy thân. Trên thẻ có in hình rất rõ nét—là một cậu trai có gương mặt giống cậu như đúc.

Lúc này, Thư Uyển mới hiểu vì sao cậu lại bị nhận nhầm. Nhưng đồng thời, cũng dấy lên một nỗi nghi ngờ còn lớn hơn.

Ngoại hình của một người, sao lại có thể được khắc họa chân thực đến vậy trên một mảnh thẻ cứng?

Thư Uyển nghĩ, có lẽ bản thân vừa gặp phải một chuyện còn ly kỳ hơn cả lạc vào Đào Hoa Nguyên.....

Việc bảo Thư Trạch lấy thẻ phòng của Thư Uyển là do Lưu Hiểu Lệ chủ ý, nhằm gián tiếp giới hạn phạm vi hoạt động của cậu. Không có thẻ phòng, Thư Uyển không đi đâu được, ngay cả vào nhà ăn ăn cơm cũng không được, lại càng không thể tiêu tiền. Ra ngoài rồi thì còn không về được phòng nữa.

Để phòng cậu đi làm lại thẻ, Lưu Hiểu Lệ còn cố tình dặn dò trước với nhân viên phục vụ rằng: con nhà họ đang có tâm trạng không tốt, tốt nhất cứ để cậu nghỉ ngơi một mình trong phòng. Nếu lại chạy ra ngoài, nhớ lập tức báo cho bà ta.

Chuyện Thư Uyển nhảy xuống biển tự vẫn là chuyện ai cũng biết, nhân viên trên tàu cũng hiểu rõ thân phận cậu giờ không tầm thường, chẳng ai dám gây phiền toái. Họ đều coi cậu là đối tượng cần bảo vệ đặc biệt.

Thế nhưng chẳng ai ngờ được rằng, "Thư Uyển" lúc này đã lặng lẽ đổi người. Người hiện tại hoàn toàn không có ý định bước ra khỏi căn phòng ấy.

Trong lời nói của Thư Bác Quần và Lưu Hiểu Lệ đều là muốn giam cậu lại, nên Thư Uyển cũng không nghĩ đến việc mở cửa thăm dò.

Chuyện bị giam giữ cậu đã quá quen rồi. Chỉ cần có bất kỳ ý định bỏ trốn hay phản kháng nào, hậu quả nhận lại chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn gấp bội.

Vết thương trên người còn chưa lành, cậu không muốn lại tự chuốc khổ vào thân.

Đợi đến giờ ăn, thật sự có người mang cơm đến. Thư Uyển cầm dao nĩa một cách lóng ngóng, bắt đầu xử lý đĩa mì Ý trơn tuột trước mặt.

Cậu ăn thứ mì có hương vị và kết cấu xa lạ ấy, đồng thời dán mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

Trong không gian kín bưng này, rất khó để cảm nhận được thời gian trôi qua. Trước đây, khi bị giam ở nơi chẳng thấy ánh sáng, Thư Uyển chỉ có thể dựa vào giờ cơm để phân biệt sáng tối. Cũng không hiếm khi bị "lỡ quên" không cho ăn, nhưng rõ ràng người ở đây còn khá tốt, ba bữa mỗi ngày đều được mang đến đúng giờ.

Thư Uyển dựa vào thời gian đưa cơm để học cách xem đồng hồ.

Cậu không biết đọc các con số, nhưng phát hiện ra mặt đồng hồ chính là cách chia nhỏ lại hệ thống mười hai canh giờ, kim ngắn quay hai vòng là hết một ngày.

Thư Uyển bị nhốt trong phòng hai ngày rồi. Trong hai ngày ấy, cậu tự mình lần mò học được cách mở và khóa vòi nước – thật thần kỳ, vừa mở là có nước, khóa lại thì ngừng, thậm chí còn có thể xả ra nước nóng.

Ban đầu khi dùng vòi sen, Thư Uyển đứng dưới vòi hoa sen, không kịp phòng bị bị nước lạnh dội ướt như chuột lột. Đến khi cuống cuồng tắt được vòi nước, người cậu cũng lạnh cóng.

May là sau một hồi kiên trì nghiên cứu, Thư Uyển cuối cùng cũng tìm ra cách mở nước nóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!