***
——————————
Suýt nữa thì bị phu quân hiểu lầm rồi...
🏮🏮🏮
Tại một bãi đỗ xe hẻo lánh trong phim trường, có một chiếc xe con không mấy nổi bật đang đậu. Dưới sự dẫn đường của trợ lý, Thư Uyển vội vàng chạy mấy bước, lên xe, liền nhìn thấy người mà cậu mong được gặp.
"Úc tiên sinh!"
Tháng 5 vừa đến, thời tiết đã dần ấm lên, sau khi cửa xe mở ra, một vệt nắng chiều nghiêng nghiêng theo bước chân Thư Uyển len lỏi vào trong xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ửng đỏ, không biết là vì chạy nhanh hay là lúc tẩy trang quá gấp. Đôi mắt lúc nào cũng dịu dàng ánh lên niềm vui, giống như một chú cún con tràn đầy mong đợi cuối cùng cũng gặp được chủ nhân.
Trong đầu Úc Hằng Chương bỗng hiện lên một phép so sánh có phần không thích hợp, tất nhiên không hề mang ý xúc phạm, chỉ là dáng vẻ hiện tại của Thư Uyển thật sự khiến anh nhớ đến con Samoyed mà Phương Thư Nhã nuôi trong biệt thự.
Mỗi lần nhìn thấy anh, con chó trắng ấy cũng vẫy đuôi rối rít, ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh, chờ được v**t v* đầu.
Thế nên trong ánh mắt vui mừng của Thư Uyển, Úc Hằng Chương không kiềm được mà đưa tay lên xoa xoa đầu chú cún nhỏ không có đuôi này.
Chú cún khựng lại, hai má trắng trẻo lập tức đỏ ửng. Thư Uyển vội thu lại sự hào hứng quá mức, chậm rãi ngồi sát lại bên Úc Hằng Chương, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty à? Sao lại đến đây?"
Úc Hằng Chương gập lại tập tài liệu trong tay, đều là những thứ lặt vặt do chú hai của anh đưa đến, rồi nói: "Không bận gì cả, nghe nói hôm nay em diễn khá tốt, nên tôi đến đón em đi ăn cơm, chúc mừng em ngày đầu tiên vào đoàn phim mọi chuyện đều thuận lợi."
Nghe Úc Hằng Chương nói thật sự đến đón mình, Thư Uyển lập tức tươi tỉnh trở lại, nở nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, cậu cảm thấy hôm nay đúng là ngày hạnh phúc nhất trong đời: "Cảm ơn anh, Úc tiên sinh!"
Ánh mắt lấp lánh của Thư Uyển khiến Úc Hằng Chương có chút bối rối, anh hơi nghiêng đầu, khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho tài xế chuẩn bị lái xe.
Thư Uyển tranh thủ quay sang chào trợ lý vẫn chưa rời đi bên ngoài xe. Trợ lý theo lời dặn của Từ Tài Mậu, nhắc nhở: "Thầy Thư, thầy nhất định không được trả lời tin nhắn mặc cả cát
-xê của đạo diễn nhé! Đoàn phim có tiền mà, Úc tổng vừa đầu tư thêm một khoản nữa. Thầy không cần lo tiết kiệm giúp đạo diễn đâu, anh Từ sẽ lo hết phần đàm phán cho thầy!"
"Úc tổng?" Thư Uyển quay đầu nhìn Úc Hằng Chương.
Úc Hằng Chương thừa nhận: "Tôi lấy bản kế hoạch dự án phim này từ Lương Thích, thấy cũng ổn nên đầu tư một chút."
"Ồ..." Thư Uyển không hiểu lắm cơ chế vận hành tài chính của đoàn phim hiện đại, cậu chỉ đoán đại khái, có lẽ trong khoản tiền mà đoàn phim trả cho cậu cũng có một phần là của Úc Hằng Chương? Có phải vậy không nhỉ?
Thư Uyển tính không rõ, cậu chỉ biết nói: "À đúng rồi, anh Từ đã ghi lại số tài khoản của em, bảo sau này có tiền thì chuyển vào đó. Lúc về nhà em sẽ đưa thẻ cho anh."
Úc Hằng Chương sửng sốt: "... Đưa cho tôi?"
Thư Uyển gật đầu hết sức tự nhiên: "Trong nhà không có ai cần em nuôi, hình như em cũng chẳng có chỗ nào cần phải tiêu tiền. Vậy nên tiền cứ để cho anh dùng hết đi!"
Úc Hằng Chương: "..."
Trợ lý nhỏ đứng ngoài xe: "..."
Thư Uyển thấy cả tài xế cũng nhìn mình qua gương chiếu hậu, liền nghiêng đầu, chẳng lẽ cậu nói gì sai sao?
Thư Uyển lại cẩn thận nghĩ một chút
- trong hậu viện, chủ mẫu thường sẽ quản lý việc chi tiêu trong nhà là vì còn phải lo liệu cho cả một đám thiếp thất và người hầu. Nhưng ở hiện đại không có thiếp thất, nhà họ Úc cũng chẳng phải đại gia đình sống quần tụ.
Trong "gia đình nhỏ" của cậu và Úc Hằng Chương chỉ có hai người họ. Đồ ăn là do căn hộ định kỳ thay mới, dì giúp việc sẽ đến hai lần một tuần, tất cả đều do Úc Hằng Chương chi trả. Cậu thật sự không có chỗ nào cần phải tiêu tiền cả.
Thư Uyển thử thăm dò: "Vậy... em giữ lại một ít để tiêu vặt thôi được không?"
Úc Hằng Chương cố gắng hiểu ý: "Ý em là... muốn tôi quản lý tiền giúp em?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!