***
——————————
Thế là cậu liền ngẫu hứng sáng tác một khúc nhạc.
💕💕💕
"Thụy Thu, sao không vào trong?" Mạnh Huy Viễn xách theo chiếc ghế đẩu nhỏ của mình vào trong điện, liền thấy Cát Thụy Thu đứng ngẩn người tại chỗ. Hắn vỗ nhẹ lên vai Cát Thụy Thu, anh ta giật mình quay người, trong mắt còn ánh lên vẻ kích động, hưng phấn nói: "Đạo diễn, hình như tôi đã hiểu Lạc Vương nên dành cho Nhan Vô Trần loại tình cảm như thế nào rồi!"
Mạnh Huy Viễn thầm nghĩ: Sao cậu lại hiểu ra chứ? Tôi còn đang định cắt hẳn tuyến tình cảm đó đi, vậy mà cậu lại ngộ ra rồi.
Hắn còn chưa kịp thở dài thì đã bị Cát Thụy Thu kéo tay chỉ lên trên đài. Mạnh Huy Viễn nhìn theo, liền đối diện với một đôi mắt trong veo sáng ngời như nước suối đầu nguồn..
Người kia nhẹ nhàng gật đầu với hắn, khí chất ôn hòa, xem như một cái lễ chào hỏi.
Thư Uyển vừa thay y phục, mà như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Khi nãy Thư Uyển tới chào hắn, Mạnh Huy Viễn không nhìn kỹ, chỉ lướt mắt qua một cái liền thấy cậu có phần lạc lõng giữa đám đông—đoán rằng đó là khí chất cao ngạo trời sinh của mấy cậu thiếu gia.
Nhưng lúc này, khi khoác lên người bộ cổ phục tay áo rộng, Mạnh Huy Viễn nhìn thẳng vào mới cảm nhận rõ—trên người Thư Uyển không phải là vẻ ngạo mạn, mà là một loại khuôn phép lễ nghi cứng nhắc, điều mà người hiện đại hiếm khi có được.
Cứ như thể cậu vốn là người bước ra từ một gia tộc phong kiến thời xưa vậy.
Thật không rõ là Thư Uyển đã hoàn toàn nhập vai hay bản thân cậu vốn dĩ đã như thế.
Trước đó Từ Tài Mậu từng nói Thư Uyển có tư thái cực kỳ đoan chính, Mạnh Huy Viễn còn chẳng mấy để tâm. Giờ tận mắt chứng kiến, hắn mới thấy lời nói đó quả không ngoa.
Cùng một kiểu tạo hình, nhưng hiệu quả thể hiện trên người Thư Uyển và trên người diễn viên vừa xin rút vai lại hoàn toàn khác biệt. Mạnh Huy Viễn từng nghĩ rằng diễn viên kia là người phù hợp nhất để thể hiện vai Nhan Vô Trần, nhưng lúc này lại cảm thấy, có lẽ... Thư Uyển cũng làm được?
Thậm chí còn tốt hơn.
Chỉ là không biết diễn xuất thế nào thôi.
Mạnh Huy Viễn vừa mới xúc động trong thoáng chốc đã tự kiềm chế lại, tự nhủ không nên kỳ vọng quá nhiều.
Hắn ra hiệu cho tất cả mọi người tăng tốc độ, đồng thời kéo Lạc Vương và một diễn viên khác đóng vai đại thần ra trước đài giảng giải, xác nhận vị trí khi bắt đầu quay.
Thứ tự quay phim trong đoàn thường là lộn xộn, Mạnh Huy Viễn không có chút tự tin nào với Thư Uyển, cảnh quay đầu tiên hắn sắp xếp cho cậu cũng cực kỳ đơn giản, chỉ cần ngồi bên cạnh gảy đàn, làm một cái phông nền yên tĩnh là được, khi cần thiết sẽ có vài cận cảnh.
Nhìn đạo diễn và các diễn viên khác đi tới, Thư Uyển tò mò liếc nhìn người đóng vai Lạc vương trước tiên, quả nhiên như trong tưởng tượng của cậu, khí vũ hiên ngang, không ai bì nổi. Cậu mím môi cười với Cát Thụy Thu, rồi mới nói với Mạnh Huy Viễn: "Đạo diễn, cây đàn cổ này không được tốt lắm."
Mạnh Huy Viễn thắc mắc: "Không tốt chỗ nào?"
Thư Uyển đáp: "Âm sắc không tốt."
Mạnh Huy Viễn: "..."
Dĩ nhiên là tổ đạo cụ không thể chuẩn bị một cây đàn cổ quý giá thực sự. Hơn nữa trong lúc quay phim, chẳng ai quan tâm âm sắc có tốt hay không, có mấy diễn viên thật sự biết đánh đàn đâu? Toàn gảy linh tinh rồi hậu kỳ phối âm thôi.
Thế nhưng để đạt hiệu quả hình ảnh, Mạnh Huy Viễn nhớ cây đàn trước mắt cũng có giá cả nghìn tệ, ít nhất âm thanh cũng chuẩn. Không giống một số đoàn phim, dây đàn lỏng thõng như chỉ len, cứ thế mà gảy cho có lệ.
Chút hảo cảm vừa mới nảy sinh dành cho Thư Uyển lập tức tan biến, Mạnh Huy Viễn không nhịn được buông giọng mỉa mai: "Đạo cụ của đoàn phim sao so được với đồ nhà mấy người? Hay là cậu mang cây đàn xịn của mình tới dùng đi?"
Thư Uyển lại nghiêm túc nói: "Có thể sao? Vậy ngày mai tôi sẽ mang cây đàn mà Úc tiên sinh vừa mua cho tôi đến. Đó là cây đàn tốt, âm sắc rất vững, vừa hay phù hợp với khí chất của Nhan Vô Trần."
Mạnh Huy Viễn: "..."
Mọi người xung quanh vừa làm việc vừa hóng hớt: "......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!