Chương 15: (Vô Đề)

***

——————————

Món quà đầu tiên phu quân tặng! Thích quá!

🏮🏮🏮

Sáng sớm hôm sau, Úc Hằng Chương bị đánh thức bởi mùi đồ ăn thơm phức. Anh không nghỉ ở phòng đã chuẩn bị cho Thư Uyển, chỉ nằm tạm trên sofa qua đêm.

Mở mắt ra, Úc Hằng Chương thấy Thư Uyển đang ngồi dưới đất, rất gần anh, cậu tựa lưng vào mép ghế sofa, đầu đặt lên hai đầu gối, ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Úc Hằng Chương: "..."

Thấy anh tỉnh dậy, Thư Uyển xoay người lại, nằm sấp trên ghế sofa, nhỏ giọng nói: "Chào buổi sáng. Em đã làm bữa sáng rồi."

Úc Hằng Chương nhìn sang, trên quầy bếp không xa có bánh mì sandwich và cà phê, là những món anh thường ăn.

"Mấy dì ở bên nhà ông nội đã dạy em làm. Em thấy trong nhà có sẵn nguyên liệu nên tiện tay làm luôn," Thư Uyển giải thích, "Không biết ngài có thích không. Nếu không muốn ăn mấy món này thì để em làm món khác."

Úc Hằng Chương bóp trán, lấy kính trên bàn đeo vào, đứng dậy nói: "Không cần đâu, vậy là được rồi, vất vả cho em rồi."

"Dưới đất lạnh, đứng lên đi." Anh đưa tay kéo Thư Uyển đứng dậy, thấy cậu đứng vững rồi thì lập tức buông tay.

Tay Thư Uyển khựng lại giữa không trung, vẻ mặt thoáng chút buồn bã.

Úc Hằng Chương chuyển qua ngồi xe lăn, đi vào phòng ngủ rửa mặt.

Giường được dọn dẹp rất gọn gàng, không biết Thư Uyển đã dậy từ lúc nào.

Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cả hai đều không tiện ra ngoài làm việc.

Úc Hằng Chương cố ý buông tay để chú hai của anh là Úc Trấn Toàn có cơ hội tạm thời điều hành công ty vài ngày. Chú hai Úc Trấn Toàn và chú ba Úc Phương Tồn xưa nay vốn cùng một phe, nhưng nếu một trong hai người thật sự ngồi lên vị trí mà họ hằng mong muốn, thì không biết người còn lại có cam tâm mãi mãi chỉ làm kẻ phò tá hay không?

Ngồi trên quầy bếp, sandwich được nướng vừa đúng độ, cà phê cũng vừa miệng, cái dạ dày còn mơ hồ vì dư vị rượu tối qua cuối cùng cũng được an ủi.

Buổi sáng đầu óc tỉnh táo lại, những chuyện tối qua cũng chẳng cần nhắc lại làm gì.

Thư Uyển nhìn ra được thái độ của Úc Hằng Chương, cậu mím môi, cúi đầu cắn một miếng sandwich, nuốt xuống rồi mới khẽ nói: "Anh Từ nói vài hôm nữa em có thể vào đoàn phim rồi."

Úc Hằng Chương gật đầu: "Chắc công ty sẽ sắp xếp trợ lý cho em. Nếu có việc gì khác, em có thể liên hệ trợ lý Trần."

Thư Uyển hơi ngập ngừng, nhẹ giọng hỏi: "... Không thể liên hệ trực tiếp với ngài sao ạ?"

Úc Hằng Chương: "..."

Úc Hằng Chương: "Có thể."

Trước đó Thư Uyển đã hỏi Từ Tài Mậu, với thân phận của Úc Hằng Chương, anh sẽ không rảnh rỗi đến đoàn làm phim thăm hỏi, càng đừng nói là ngày đầu tiên đưa cậu đi quay phim. Chỉ cần đưa đi một lần, người ta nhìn vào cũng sẽ nghĩ cậu đang tỏ ra ngôi sao lớn, kiêu ngạo.

Từ Tài Mậu lại khuyên Thư Uyển đừng quá sa vào tình cảm.

Thư Uyển đành im lặng, không hỏi Úc Hằng Chương chuyện đó nữa.

Ăn sáng xong, Úc Hằng Chương đi xử lý công việc, còn Thư Uyển một mình đi tham quan căn hộ bài trí đơn giản này.

Có lẽ vì tiện cho việc đi lại bằng xe lăn, trong nhà không đặt quá nhiều đồ đạc, không gian rất rộng. Trong phòng có một bục lớn, đặt một cây đàn piano hình tam giác, Thư Uyển bước lại gần, tò mò đưa tay chạm vào.

Cậu thử mở nắp đàn, ngón tay lướt nhẹ qua những phím trắng đen, ấn nhẹ một phím — dù sao cũng ở trong nhà, âm thanh vang lên lớn hơn nhiều so với hôm qua nghe ở bãi cỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!