Chương 14: (Vô Đề)

——————————

Chết rồi, hỏng bét mất QAQ

🏮🏮🏮

Úc Hằng Chương uống cạn nửa ly nước lạnh, cảm giác nóng bức trong người cũng vơi đi không ít.

Tửu lượng của anh rất tốt, không đến mức say, nhưng lễ cưới lại tiêu hao sức lực hơn anh tưởng. Ban đầu anh muốn nghỉ ngơi ở khách sạn, nhưng Thư Uyển lại bám theo như cái đuôi nhỏ, lúc ấy Úc Hằng Chương mới sực nhớ ra mình đã hứa với cậu, sau khi hôn lễ kết thúc sẽ đưa cậu về nhà.

Chiếc ly thủy tinh trong tay bị người khác rút đi. Úc Hằng Chương ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Thư Uyển đã đi tới. Cậu chẳng phát ra tiếng động nào, y như loài mèo.

Thư Uyển rót thêm nước vào ly. Úc Hằng Chương khẽ nói: "Cảm ơn."

Có vẻ như Thư Uyển muốn nói gì đó, Úc Hằng Chương kiên nhẫn chờ một lúc, nhưng đứa nhỏ kia cứ chần chừ đứng đó, đến khi anh uống xong ly nước thứ hai rồi, vẫn chưa chịu mở miệng.

Không biết có phải do ảnh hưởng của cồn hay không, Úc Hằng Chương bỗng thấy rất tò mò không biết Thư Uyển định nói gì. Anh không hỏi, chỉ lặng lẽ ngồi đó, uống nốt ly nước thứ ba do Thư Uyển rót, kết quả là tự ép mình uống đến no căng.

Úc Hằng Chương: "..."

Thấy Thư Uyển lại định rót thêm, Úc Hằng Chương buộc phải ngăn cậu lại: "Hôm nay muộn lắm rồi, ngủ sớm đi, có gì để mai hẵng nói."

Thư Uyển đưa tay vuốt nhẹ miệng ly rồi mới đặt nó xuống, nhưng người thì lại lặng lẽ theo sát sau lưng Úc Hằng Chương, cùng anh đi vào phòng ngủ.

Úc Hằng Chương: "..."

Để tiện đi lại, cửa các phòng trong căn hộ đều không đóng. Úc Hằng Chương quay lại nhìn Thư Uyển đang đứng trong phòng ngủ của anh, dáng vẻ ngập ngừng lúng túng giống như nhiều lần trước đó, anh cảm thấy đây thực sự là một đứa nhỏ khó hiểu.

"Có chuyện gì thì nói đi." Úc Hằng Chương nói.

Sau đó anh nhìn Thư Uyển từng bước từng bước tiến lại gần, đứng trước mặt anh, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Nửa người cậu tựa vào chân anh, hàng mi cụp xuống khẽ run rẩy như cánh bướm. Đôi bàn tay trắng trẻo do dự nhưng vẫn cương quyết chạm vào phía trước ngực anh.

Yết hầu khẽ nghẹn lại, những ngón tay thon dài run rẩy, vụng về cởi từng chiếc cúc áo sơ mi đang siết lấy hơi thở của anh — cái thứ nhất, cái thứ hai...

Mọi thứ trong mắt Úc Hằng Chương đã thay đổi, anh nhìn xuống cậu bé xinh đẹp đang nằm trên đầu gối của anh, chủ động tháo cúc áo người khác, vậy mà vẻ mặt vẫn ngây thơ nghiêm túc như thường.

Cúc áo được cởi đến một nửa, vành tai Thư Uyển ửng đỏ, vẻ mặt thẹn thùng, dường như hoàn toàn quên mất giữa họ chỉ là mối quan hệ hôn nhân theo hợp đồng. Trước đó còn đặc biệt giao hẹn rằng tuyệt đối không phát sinh quan hệ thật sự.

Làn da nhạy cảm ở bụng bị đầu ngón tay mát lạnh chạm vào, không rõ là vô tình hay cố ý. Úc Hằng Chương không chịu nổi hành động như mèo cào của Thư Uyển nữa, lập tức nắm lấy cổ tay gầy gò kia kéo cậu lại gần.

Phần lớn cơ thể Thư Uyển đổ lên chân anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức khó mà bỏ qua. Úc Hằng Chương nhìn vào mắt cậu, khóe môi còn vương ý cười, nhưng giọng nói lại có phần lạnh lùng: "Bạn nhỏ, em định làm gì?"

Miệng thì chất vấn bằng giọng lạnh lùng, nhưng tay kia lại đỡ lấy eo cậu, không để đầu gối cậu chạm xuống sàn cứng.

Anh cứ thế ôm lấy Thư Uyển, để cậu nằm trên người mình, chờ cậu đưa ra một lời giải thích.

Cổ tay bị nắm không đau, nhưng lòng bàn tay nóng bỏng của Úc Hằng Chương lại khiến khuôn mặt Thư Uyển cũng bốc lửa theo.

Cậu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt không rõ cảm xúc của Úc Hằng Chương, khẽ nói: "Ngài uống rượu rồi, phải đi tắm ạ."

Úc Hằng Chương: "..."

Câu này nếu do người khác nói, e là một lời mời mọc đầy ẩn ý. Nhưng từ miệng Thư Uyển, với gương mặt thanh tú kia cùng biểu cảm như thể đang nghiêm túc lo lắng, lại khiến người ta có cảm giác cậu thật sự chỉ muốn giúp anh đi tắm mà thôi.

Đó là một kiểu giúp đỡ rất trong sáng và chính đáng, thậm chí còn mang chút thiện ý như đang giúp đỡ người khuyết tật vậy.

Đối diện với vẻ mặt thuần khiết, ngay thẳng ấy của Thư Uyển, lòng Úc Hằng Chương vừa mới kiên định được điều gì đó lại lần nữa dao động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!