Chương 12: (Vô Đề)

——————————

Thật không ngờ lại hôn nhau như vậy!

🏮🏮🏮

Đêm trước ngày cưới, Thư Uyển và Úc Hằng Chương đến khách sạn từ sớm, để tiện cho việc làm tóc trang điểm vào sáng hôm sau.

Nằm một mình trên giường trong phòng khách sạn, Thư Uyển trở mình liên tục, cả đêm không ngủ ngon.

Cậu đến thế giới này chưa đầy một tháng, vậy mà cứ ngỡ đã trải qua rất lâu. Mỗi ngày đều có vô vàn điều mới mẻ chờ cậu khám phá. Khi những vết thương trên người dần lành lại, quãng thời gian đen tối ở Đại Lương dường như cũng dần rời xa cậu.

Thư Uyển còn nhớ khi mới đến đây, khi nghe tin mình lại phải đến nhà giàu làm nam thê "xung hỉ", trong lòng cậu chỉ toàn là thấp thỏm và sợ hãi. Sau đó lúc quỳ ở từ đường nhà họ Úc, nhìn thái độ lạnh lùng của Úc phu nhân, cậu đã chuẩn bị tâm lý gả vào một Lưu phủ khác rồi.

May mà mọi chuyện không tệ như cậu nghĩ.

Xã hội hiện đại có rất nhiều món ngon, đồ chơi hay ho, cậu có thể tự do đi lại, mỗi ngày đều được đến học với thầy giáo. Chẳng bao lâu nữa, cậu còn được vào đoàn phim, tự mình đóng vai một nhân vật mà cậu yêu thích.

Giá mà trong trải nghiệm này không có mấy vụ điện tâm đồ với nội soi dạ dày thì tốt biết mấy.

Quan trọng nhất là, Úc phu nhân không hề hung dữ như cậu từng nghĩ... mà phu quân của cậu, dường như cũng không tệ.

Anh không đặc biệt thân thiết với cậu, nhưng cũng chẳng gây khó dễ.

Vậy là đã rất tốt rồi.

Thư Uyển nghĩ, sau ngày mai, cậu và Úc Hằng Chương sẽ thực sự thành phu phu. Lần này cậu nhất định sẽ làm một ca nhi hiền lành đức hạnh, khiến mẹ chồng và phu quân vừa lòng.

Cậu muốn quên đi tất cả chuyện cũ, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới!

......

"Được rồi, thoa thêm một lớp son bóng nữa là hoàn hảo rồi!" Thợ trang điểm là một cô gái trẻ hoạt bát, cô thoa một lớp màu vừa phải lên đôi môi căng mọng của Thư Uyển, hài lòng nói:"Quản lý Từ bảo tóc cậu không được cắt ngắn, để còn vào đoàn phim. Không ngờ kiểu tóc này làm ra trông cũng hợp lắm, giống như một hoàng tử nhỏ ấy!"

Trong gương, người con trai mặc một bộ vest màu trắng sữa, lông mày đôi mắt dịu dàng, môi đỏ răng trắng. Làn da trắng đến gần như sữa, tóc dài chấm vai được uốn nhẹ rủ xuống má, trông vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.

Cậu đứng thẳng tắp ở đó, ánh mắt sáng ngời trong suốt, quả thật giống một hoàng tử nhỏ chưa từng trải sự đời.

"Hoàn hảo! Không được, tôi muốn chụp cho cậu một tấm ảnh, được không?" Thợ trang điểm giơ điện thoại lắc lắc, Thư Uyển hơi ngượng ngùng gật đầu.

"Đẹp quá trời luôn!" Cô cảm thán, "Sau khi debut chắc chắn cậu sẽ nổi tiếng."

"Thư Uyển!" Từ Tài Mậu và Trợ lý Trần đều đi xử lý chuyện khác rồi, trong phòng trang điểm chỉ còn lại vài thợ tạo hình và Thư Uyển, thì đột nhiên có người đứng ngoài cửa gọi tên cậu.

Cậu quay đầu lại, thấy Thư Bá Quần mỉm cười chào mọi người rồi bước thẳng đến trước mặt cậu, dùng giọng thân thiết mà trách móc nói: "Thằng bé này, ba tìm con nãy giờ, làm xong tạo hình rồi hả? Ba có chuyện muốn nói với con."

Ấn tượng của Thư Uyển với Thư Bá Quần rất tệ, cậu lùi ra sau một bước, nhưng lại bị Thư Bá Quần không để ý đến mà nắm lấy cổ tay, kéo ra khỏi phòng trang điểm.

Trong lối thoát hiểm, Thư Bá Quần như biến thành người khác, lập tức hất mạnh tay Thư Uyển ra, cau chặt mày chất vấn: "Mày đổi số điện thoại rồi? Sao không báo cho gia đình một tiếng? Thư Uyển, rốt cuộc mày định làm cái gì!"

Thư Uyển ôm lấy cổ tay bị bóp đau, chẳng muốn nói nhiều với ông ta, quay người chạy xuống cầu thang.

Thư Bá Quần nhanh tay túm lấy cậu, nhưng lại sợ làm hỏng tạo hình nên không dám ra tay mạnh.

Ông ta nắm chặt cánh tay cậu, tức giận nói: "Mày như vậy là có ý gì? Tao nghe nói mày ký hợp đồng với Nhạc Hành? Mày làm vậy chẳng phải vả vào mặt tao à? Nhà mình là công ty giải trí, vậy mà mày lại đi ký với Nhạc Hành? Là sao, Thần Xán chật chội không chứa nổi Phật lớn như mày nữa chắc?"

"Mày tưởng mày là cái thá gì chứ? Kết hôn với Úc Hằng Chương thì ghê gớm lắm sao? Mày nên hiểu rõ! Người quyết định hôn sự cho mày là ai hả!"

"Lúc bảo mày đi lấy chồng thì sống chết vùng vẫy, nói tao can thiệp tự do cá nhân của mày. Giờ thật sự đăng ký kết hôn rồi lại lập tức đổi giọng, tưởng mình trèo được cành cao rồi chắc? Đến cả cha ruột cũng không thèm để vào mắt nữa à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!