Chương 1: (Vô Đề)

Xuyên qua đến hiện đại

🏮🏮🏮

"Tõm!"

"Cái tên điên này!"

"Nhanh! Mau xuống vớt nó lên..."

Âm thanh trên vách núi dần yếu đi, dòng nước lạnh buốt cứa vào vết thương chưa lành của Thư Uyển, là đau đớn hay tê dại, cậu chẳng thể phân biệt nổi.

Cậu không muốn bị bắt lại nữa.

Trời u ám, bão táp sắp ập đến.

Đôi tay khua khoắng theo bản năng ngày càng nặng nề. Thư Uyển ngước nhìn mặt sông tối đen không chút ánh sáng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cứ chìm xuống vậy đi.

Những ngày tháng ở Lưu phủ quá đau khổ, những đêm dài quỳ không dứt, những trận đòn chịu không xuể, ngay cả một bát cơm cũng phải tranh với chó... Cậu không muốn quay lại cái nơi lạnh lẽo đó nữa.

Nếu sớm muộn gì cũng phải chết thảm, thì cứ để cậu lặng lẽ nằm lại dưới lòng sông này. Cha sẽ không trách cậu đâu.

Cậu nhớ cha.

Trong đêm mưa gió lạnh lẽo, căn nhà tranh rách nát ấy cũng lạnh không kém. Nhưng vòng tay của cha lại ấm áp đến lạ, đủ để che chắn cho cậu khỏi mọi cơn ác mộng.

Những hạt mưa rơi tí tách tạo thành những gợn sóng trên mặt sông. Giọng nói dịu dàng của cha như vẫn văng vẳng bên tai: "Uyển nhi à, cha không thể nhìn con trưởng thành được rồi... Con phải sống thật tốt, trở thành một ca nhi kiên cường, đừng bao giờ khuất phục trước cái gọi là số phận..."

Nước sông tràn vào mũi miệng, cắt đứt hơi thở. Tầm nhìn của Thư Uyển dần trở nên mờ mịt.

Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, cậu thầm cầu xin sự tha thứ từ người đã cho cậu cuộc sống này..... Cha ơi, Uyển nhi cũng muốn sống tiếp.

Nhưng... Uyển nhi thực sự đau đớn quá.......

Con sông nhỏ sau núi Xuân Hương không hề dữ dội, Thư Uyển cũng không biết mình có được cứu lên không. Nhưng cậu hy vọng là không.

Trong lúc ý thức mơ hồ, con sông nhỏ dường như biến thành biển cả. Làn nước lạnh thấu xương cuốn lấy cậu, như muốn tẩy sạch mọi đau khổ trên thân thể. Thư Uyển nghĩ, có lẽ lần này cậu thực sự sẽ chết. Nếu không, tại sao giữa dòng sông lại xuất hiện một vật khổng lồ như thế này?

Đó giống như một con tàu vượt đại dương trong tranh vẽ. Không, phải còn to lớn hơn cả tàu thuyền, với lớp vỏ sắt bọc kín, rẽ sóng tiến tới.

Những con người trên tàu hô hoán lên khi vớt cậu khỏi dòng nước. Từng giọt mưa rơi lộp độp trên khuôn mặt cậu, bầu trời phía trên là những đám mây đen dày đặc cuồn cuộn, kéo dài đến vô tận. Một lực mạnh ép vào lồng ngực, khiến cậu không thể kiểm soát mà nôn hết nước đọng trong phổi ra ngoài.

Cậu ho sặc sụa, rồi lại rơi vào hôn mê.

Đợi đến khi ý thức trở lại, Thư Uyển phát hiện mình đang nằm trên một đám mây ấm áp, mềm mại. Thực ra cậu vẫn chưa mở mắt, nhưng trong đầu chỉ có thể nghĩ ra cách ví von như vậy.

Chiếc giường dưới người quá mềm mại, tấm chăn đắp trên người lại nhẹ nhàng và ấm áp. Nếu không phải đang ở trên mây, thì còn có thể ở đâu được nữa?

Cơn đau nhức từ vết thương chậm rãi kéo tới, tàn nhẫn nhắc nhở Thư Uyển rằng cậu vẫn chưa dễ gì được giải thoát.

Sáu tháng sau khi gả vào Lưu gia, Thư Uyển đã học được rằng không nên dễ dàng mở mắt sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê. Xung quanh yên tĩnh lạ thường. Dù tiết xuân vẫn còn se lạnh, nhưng trong căn phòng này lại ấm áp đến kỳ lạ.

Lưu gia sẽ không đời nào đốt than cho cậu, nên là có người khác đã cứu cậu sao?

Thư Uyển nín thở, lắng nghe thật kỹ âm thanh xung quanh. Không có tiếng thở, hẳn là không có ai ở bên cạnh cậu.

Kinh nghiệm bị bắt quả tang khi giả vờ ngủ khiến cậu phải tiếp tục nằm im thêm nửa nén hương nữa, để chắc chắn rằng không ai có thể nín thở lâu đến vậy. Đến lúc cảm thấy an toàn, cậu mới cẩn thận hé mắt ra một chút.

Chẳng bao lâu sau, cậu quên luôn cả việc phải cảnh giác. Thư Uyển mở to hai mắt, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!