Chẳng qua trước khi mèo nhỏ kịp nổi cáu, Lệ Thiệu Lẫm đã không chút do dự mở miệng:
"Cho dù em ấy không thích tôi cũng không sao, tôi thích em ấy là được rồi."
Giọng điệu nam nhân nghiêm túc giống như một màn thổ lộ.
"Luôn luôn gần bên cạnh em ấy như vậy, tôi tin sẽ có thể đợi đến một ngày em ấy thật lòng yêu tôi."
Mặt mèo nhỏ không hiểu sao có chút đỏ lên.
Quá... quá... quá phạm quy rồi! Con sen thật xấu xa, lúc nào cũng muốn câu dẫn trẫm!
Chẳng qua, thấy ngươi yêu trẫm như thế, trẫm tha cho ngươi là được. hừ, cũng chỉ có trẫm mới chịu được sự câu dẫn rõ ràng như vậy của ngươi.
Ông, ông, ông Còn Lục Trạch thì trợn tròn mắt
"Ông thật sự là Lệ Thiệu Lẫm sao? Không phải bị thứ gì kỳ quái bám vào người đấy chứ? Vậy mà cũng có một ngày bị coi thường trên phương diện tình cảm..."
Vẻ mặt Lệ Thiệu Lẫm không vì ba chữ bị coi thường mà sinh ra bất cứ dao động gì, chỉ nhíu mày thản nhiên nói:
"Đã như vậy, thì ông phất cái ống tay áo cao quý của mình mà cút đi nhanh lên."
Chỉ khi tên nhà thơ kia phất ống tay áo phiêu phiêu rời đi, mới coi như là giải quyết được rắc rối. Lệ Thiệu Lẫm hắn thật không dễ dàng mới có thể tìm được bảo bối, người khác có thể hâm mộ tới hai mắt phát xanh, kẻ ngu mới nói ra ngoài.
Tuy rằng hiện tại điều duy nhất Lệ Thiệu Lẫm muốn làm là không quản mọi thứ mà nắm chắc lấy. Đời người quá ngắn, cũng không thể do dự và hối hận. Một khi không nắm chắc, chỉ sợ là không thể tìm lại được.
Lục Trạch vừa nhìn dáng vẻ Lệ Thiệu Lẫm cũng biết nói gì cũng vô dụng, càng thêm tò mò người có thể khiến Lệ Thiệu Lẫm thích đến như vậy rốt cuộc bộ dáng như thế nào.
Không chỉ càng không biến, mà còn xoay ghế chuẩn bị ngồi xuống, cầm lấy bản hợp đồng cười hì hì nói:
"Đừng mà, tôi còn có chính sự cần nói đây, Lâm Thị..."Bình bịch."
Âm thanh đột nhiên bị cắt đứt theo tiếng đổ ngã, lời hắn vừa nói được một nửa cũng chuyển thành tiếng kêu r3n đau đớn. Chỉ thấy Lục Trạch ngã nhào trên mặt đất. Ghế xoay rõ ràng đã xếp xong, nhưng vào một khắc hắn ngồi xuống lại thần kỳ mà lặng lẽ bị đẩy qua một bên.
Hắn vừa xoa mông vừa quay đầu lại, lập tức thấy mèo trắng nhỏ thong thả tiến từng bước đi ngang qua, tâm trạng còn rất tốt mà phát ra một tiếng kêu nho nhỏ mềm nhũng Mew~
Lục Trạch thật sự tức giận, không biết rốt cuộc mình đắc tội vị mèo đại tiên này khi nào, hết lần này tới lần khác vẫn không thể phân rõ trái phải với một con mèo nhỏ.
Nhưng đây cũng chỉ là bắt đầu.
Hắn vừa mở tập tài liệu ra, ly nước trong tay ngay lập tức bị chiếc đuôi lông mềm như nhung của mèo nhỏ hữu ý vô tình quét qua, ngay lập tức nửa ly nước đổ thẳng lên người hắn.
Vội vàng đến chỗ trợ lý nhờ lấy giúp khăn giấy lau quần áo, mở tài liệu ra thì lại lập tức bị mèo nhỏ giả bộ nâng móng đạp lên.
Bàn chân vừa dính bẩn trên đất giẫm qua nước trên bàn rồi lại đạp lên giấy, tạo nên những vết hoa mai ẩm ướt đầy bụi nhưng rất đáng yêu. Cuối cùng mới hài lòng ngẩng đầu nhỏ lên, chui trở về ngực Lệ Thiệu Lẫm.
Tổng tài đại nhân cầm khăn tay nghiêm túc lau khô bốn móng giúp tên nhóc kia, khoé miệng lộ ra nụ cười có chút bất lực lại vô cùng yêu thương.
Theo lẽ thường thì thứ bảy sẽ thời gian ghi hình của
"Manh sủng đi đâu rồi".
Địa điểm thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của lần này ở sân nuôi dưỡng. Nội dung là giúp nhóm nhân viên chăn nuôi bắt gà, ai bắt được nhiều hơn thì thắng.
Husky thích đuổi chim nhất vui vẻ, cảm giác cuối cùng bản thân cũng được ra tay, không chút suy nghĩ mà lập tức xông lên. Nhưng nó đã quên trong hai năm cuộc đời chó ngắn ngủi của nó, cho tới bây giờ chưa thành công bắt được con nào.
Vậy nên kết quả rõ ràng, Tiểu Cáp chạy nhảy hồi lâu cũng chỉ ngoạm được lông gà, thật sự náo loạn, mà lại còn khiến cho con gà chủ nhân Lưu Dương sắp bắt được cũng chạy mất.
Bắt gà ở đây, thật sự là khiến người ra sốt ruột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!