Chương 49: (Vô Đề)

Kì thực nam nhân cũng có giác quan thứ sáu. Bọn họ được coi là thần kinh thô cũng trì độn nguyên nhân cũng vì không thèm để ý những chuyện này. Đối mặt với người hoặc việc quan tâm, trình độ nhạy cảm của nam nhân có lúc không kém gì nữ nhân.

Cho dù toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người thiếu niên trước mắt, Lôi Tiêu Sơn vẫn đúng lúc nhận ra được cỗ địch ý, thậm chí là sát ý quăng tới từ phía xa, giống như sau lưng có những sợi gai đâm vào. Tố chất chuyên nghiệp hắn luyện thành trong nhiều năm ở đội cảnh vệ làm cho hắn ngay lập tức truy tìm, tầm mắt ngay lập tức chuẩn xác tóm gọn thân ảnh Tịch Diêm.

Bất quá Tịch Diêm đã cúi đầu, Lôi Tiêu Sơn không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Lông mày Lôi Tiêu Sơn nhíu lại, tâm lí theo bản năng mà dựng phòng bị, lại chỉ vì đối phương là hài tử vị thành niên, đặc biệt là hài tử này là do Thẩm Đồng thu dưỡng mà ép buộc mình thanh tĩnh lại.

Thẩm Đồng bên kia vẫn tiếp tục sự nghiệp nấu ăn lớn lao, vừa đem mỡ lợn đổ vào nồi vừa nói "Lôi đại ca, đem lá rau ngươi vừa mới rửa sạch đưa cho ta."

Lôi Tiêu Sơn gác lại việc của Tịch Diêm, quay người đem đ ĩa rau được rửa sạch đưa tới. Lúc quay đầu lại thì phát hiện Tịch Diêm đã không thấy, không biết đã đi nơi nào.

"Đồng Đồng" Lôi Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc, vẫn là mở miệng "... Có phải là Tịch Diêm chán ghét ta?"

"... A?" Thẩm Đồng không khỏi dừng lại động tác, lập tức liền hỏi "Có phải hắn làm chuyện không lễ phép gì hay không?"

Nhớ lại cảm giác sát ý mơ hồ lúc trước, ánh mắt Lôi Tiêu Sơn hơi trầm xuống, vẫn là lắc đầu một cái "Không có."

Thẩm Đồng thoáng yên lòng, sau đó giải thích rất nghiêm túc với Lôi Tiêu Sơn "Kia chính là tính khí của hắn, vừa lạnh lại vừa cứng, đối với ai cũng như vậy. Nếu thái độ quả thực có vấn đề, ta thay hắn xin lỗi ngươi, cũng mong ngươi không cần để ở trong lòng."

Từ khi tổ đội đến giờ chỉ ngắn ngủi có 3 tháng, Thẩm Đồng lại cùng Lôi Tiêu Sơn ở chung rất vui vẻ. Tính cách Lôi Tiêu Sơn đáng giá mà tin cậy và tín nhiệm, cũng âm thầm quan tâm và giúp đỡ hắn. Miễn cưỡng có thể xem như người mà Thẩm Đồng tưng đối chú ý ở thế giới này. Cho nên vẫn là hi vọng hắn với Tịch Diêm không nảy sinh bất kì mâu thuẫn không cần thiết nào.

Đáng tiếc Lôi Tiêu Sơn không thể cảm nhận sự coi trọng của Thẩm Đồng đối với hắn qua lời nói, chỉ sâu sắc cảm nhận được sự coi trọng của hắn đối với Tịch Diêm. Tâm tình khó giải thích mà sa sút, càng không nhịn được hỏi "... Vậy còn ngươi, ngươi có chnas ghét ta?"

"Làm sao sẽ?" Thẩm Đồng nhất thời trợn mắt, quyết đoán bộc lộ "Ta rất yêu thích ngươi."

Yêu thích Thẩm Đồng nói đương nhiên là yêu thích giữa bằng hữu, Lôi Tiêu Sơn lại nhất thời đỏ hồng đôi tai nói "Đồng Đồng, ta cũng yêu thích ngươi."

Kì thực Lôi Tiêu Sơn biết yêu thích của Thẩm Đồng với yêu thích của mình không cùng một loại. Nhưng vẫn đê tiện nhân cơ hội thổ lộ, thậm chí âm thầm nắm chặt quyền lấy dũng khí nói "Cùng ta kết giao có được không?"

Nam nhân trong ngày thường không am hiểu thế nào là nói chuyện, không nói thì thôi, một khi nói chính là chuyện kinh người. Sâu sắc mà nhìn thiếu niên trước mắt, nói "Đồng Đồng, ta thực lòng yêu thích ngươi, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta có một loại cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được. Muốn ở mọi thời khắc mà bồi bên cạnh ngươi, cho đến sau này cũng không muốn buông tay..."

"Ta..." Lời từ chối vốn phải ra khỏi miệng thì Thẩm Đồng đột nhiên im bặt.

Bởi vì lời thoại này của Lôi Tiêu Sơn cơ hồ giống y như đúc lời của Hàn Doanh và Nicolas!

Thẩm Đồng không khỏi ngẩn người, lại nghe Lôi Tiêu Sơn nói tiếp "Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, toàn tâm toàn ý đối tốt với ngươi... Không cần ngươi đáp ứng ngay lập tức, chỉ hi vọng ngươi không suy nghĩ chút nào mà trực tiếp từ chối ta được hay không?"

Không biết rằng, Thẩm Đồng căn bản không kịp đáp ứng cũng không kịp từ chối. Tâm lí khó có thể giải thích mà nảy ra một nghi vấn kì lạ.

Có thể hay không Tịch Diêm không phải là Hàn Doanh tái thế?

Bởi Tịch Diêm hoàn toàn là kiểu người hướng nội, thường thường hết một ngày cũng không nói một câu. Càng ở chung lâu, Thẩm Đồng càng cảm thấy tính cách hắn và Hàn Doanh có khác biệt rất lớn. Mà đời là như vậy, hết thảy các ý nghĩ, không cần biết hợp lí hay không, một khi này mầm là sẽ phóng đại. Trong nhất thời Thẩm Đồng liền rơi vào một vòng luẩn quẩn, quên luôn cả việc nấu ăn.

Nhưng thật ra Thẩm Đồng là một người có chút mắt toét. Hàn Doanh bỏ ra thời gian cả đời để có thể thành công đi vào lòng hắn, hắn đối với Hàn Doanh cũng là nghêm túc. Bởi vậy ở trong cái thế giới kia, Nicolas đối với hắn rất tốt cũng không nghĩ tới chấp nhận. Mãi đến khi xác nhận đối phương là Hàn Doanh mới thả lỏng ra.

Đồng dạng, hắn cũng nhận định Tịch Diêm là Hàn Doanh tái thế mới dẫn hắn về nhà. Những thân thiết, lo lắng cùng chăm sóc đều xuất phát từ điểm này. Nếu như Tịch Diêm cùng Hàn Doanh không có quan hệ, hắn cũng không xuất ra quan tâm dư thừa mà vô duyên vô cớ đi đối tốt với một người xa lạ.

Thẩm Đồng nhìn bề ngoài ôn hòa, kì thực lại thuộc về tính cách vô tình. Đây cũng là nghên nhân chủ yếu nhất để hệ thống chọn trúng hắn. Không chỉ có thiên phú tuyệt hảo, phi thường thích hợp tu đạo, hoàn toàn thích hợp một đường tàn nhẫn tu luyện. Nói cách khác, Thẩm Đồng không giống "kẻ ba phải" mà Tịch Diêm đánh giá, không chỉ như vậy, tại phương diện tình cảm so với người bình thường càng thiếu vắng hơn.

Cho nên thời điểm tuyệt tính hoàn toàn quyết đoán, một khi quyết định buông tay, cho dug đối phương sử dụng hết thủ đoạn cũng không thể có khả năng cứu vãn.

May mà lúc này Sông Cầu tiến vào, thanh âm ồn ào vang dội đánh gãy tâm tư Thẩm Đồng "Lão đại, ta mạng đến một bình rượu có từ trước đại kiếp đến này!"

Vừa nói vừa đi đến nhà bếp, nuinf thấy Thẩm Đồng liền lộ ra một nụ cười lớn, cũng theo bản năng mà nghĩ tới mĩ thực, tham lam mà khịt khịt mũi. Sau đó kinh dị mà nhướn máy "Ô, tại sao lại có mùi khét?"

Ở tại nửa phút Thẩm Đồng lâm vào suy tư, cháy nồi.

"Đồng Đồng" Lôi Tiêu Sơn cũng không để ý nồi, cũng không quản Sông Cầu, chỉ tiếp tục kiên nhẫn nhìn Thẩm Đồng "Ngươi đang nghiêm túc cân nhắc có đúng hay không?"

"Trước làm cơm đã" Thẩm Đồng quấy đầu qua một bên tránh khỏi tầm mắt Lôi tiểu Sơn, thái độ này tương đương với uyển chuyển từ chối. Thần sắc thiếu niên rất lạnh nhạt, độ cong đôi mắt lại dị thường ưu mĩ, hai má trắng mịn hơi hồng lên, bờ môi thì tại thời điểm suy nghĩ vấn đề mà bị cắn đỏ bừng một mảnh. Đẹp đến nỗi làm Lôi Tiêu Sơn coi như bị cự tuyệt cũng không dời nổi mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!