Chương 44: (Vô Đề)

Mùi hương lan tới phòng ngủ đánh thức Tịch Diêm còn đang say giấc chậm rãi mở mắt. Không tình nguyện rời khỏi giường, lần theo mùi hương đi đến phòng bếp.

Vừa mở cửa liền thấy Thẩm Đồng Vẫn còn loay hoay bận rộn bên trong. Nghe thấy tiếng động, Thẩm Đồng ngước mắt lên nhìn, sau đó hướng Tịch Diêm nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói

"Cơm vẫn chưa được, ngươi phải ngồi đợi thêm chút nữa."

Bên ngoài nền trời đã tối đen, ánh sáng hắt ra từ phòng bếp rất ấm áp nhưng, nụ cười của người trong phòng còn ấm áp hơn nữa. Tịch Diêm xác định là mình đã lớn, không còn là trẻ con nữa.

Nhưng khi đối diện với nụ cười đột ngột xuất hiện này, ngôn ngữ của hắn như đình chỉ, hai mắt gắt gao mà dính chặt lên người Thẩm Đồng. Khuôn mặt ngây người của hắn trông lại càng giống như đang giận dỗi hơn.

Thẩm Đồng nhìn Tịch Diêm như vậy lại nghĩ rằng hắn đang buồn bực vì chưa được ăn, liền dùng giọng điệu dỗ trẻ mà dỗ dành:

"Đừng vội, rất nhanh se. Được ăn thôi."

Sợi mì đã làm tốt, Thẩm Đồng làm hẳn một chảo lớn, có rau, trứng cùng thịt heo. Tất cả hòa vào nhau tạo nên món mì thơm ngon hấp dẫn. Mì trong chảo chín đến 8,9 phần liền thả thịt vào xào cùng để sợi mì trở nên dai hơn.

Hai phút sau, canh hầm cũng đã làm tốt.

Nắp bình vừa được mở ra, mùi thơm nhanh chóng chui ra khỏi bình, Thẩm Đồng cảm thấy rất hài lòng. Canh và mì được bày ra bàn.

Hiện nay thực phẩm phổ biến nhất chính là thịt nhưng ăn nhiều sẽ rất dễ ngán. Những người có thực lực nhất trong thành phố cũng chỉ có thể mỗi tháng ăn rau một lần.

Nhìn những món trước mắt mà Tịch Diêm không dám động đũa.

"Ta không có bỏ độc vào đồ ăn đâu" Thẩm Đồng đoán Tịch Diêm nghi ngờ đồ ăn bị bỏ độc nên vươn tay gắp một miếng cho vào miệng để chứng minh Đừng có lo.

Trên thực tế Tịch Diêm không lo lắng việc bị hạ độc. Bởi với xã hội hiện tại, muốn giết một đứa trẻ có rất nhiều cách, không cần phải lãng phí tiền bạc và công sức để làm ra đồ ăn rất quý giá này. Thêm nữa, giết hắn cũng không được lợi lộc gì.

Bình tĩnh suy nghĩ lại thì trước khi chét được ăn một bữa no nê thì cũng đáng.

Vì vậy, Tích Diêm bắt đầu dùng tốc độ bão lốc càn quét bàn đồ ăn. Hắn cũng không nhớ được lần cuối mình được ăn no là lúc nào nữa. Thẩm Đồng thấy vậy cũng không ngăn cản, yên lặng ngồi nhìn hắn ăn. Sau một hồi lang thôn hổ yết, một bát mì đã được chén sạch.

Mặc dù vẫn còn muốn ăn, Tịch Diêm chỉ ăn no 7,8 phần. Ngẩng đầu đối diện với Thẩm Đông thì hắn hiếm có mà cảm thấy tội lỗi khi nhớ tới đối phương chưa ăn chút nào trừ miếng đầu tiên.

Thẩm Đồng nhìn hắn ăn mà cảm thấy thỏa mãn, chờ mong hỏi:

"Thế nào, ăn ngon không?"

Tịch Diêm gật gật cái đầu.

Thẩm Đồng đột nhiên có thêm cảm giác thành tựu, đẩy bát canh đến trước mặt đứa nhỏ, mỉm cười nói:

"Còn có canh nữa, ngươi cũng ăn đi."

Tịch Diêm nhìn người trước mắt, hơi ngạc nhiên một chút. Cuối cùng nhịn không được, hỏi: Ngươi không ăn sao?

Thẩm Đồng lắc đầu: Ta không đói.

Thực tế là Thẩm Đồng không muốn ăn. Hắn vẫn giữ thói quen khi còn là tiểu hồ ly, thèm ăn thịt. Cho dù ở thế giới này biến thành đào yêu thì hắn vẫn thích ăn thịt, đối với những thứ khác không hứng thú.

Trong quan điểm của Tịch Diêm, ở thời điểm này mà đem đồ ăn của mình cho người khác, không phải một thằng ngốc thì chính là một thằng ngu. Mà người kia rõ ràng không thuộc về hai trường hợp trên. Chưa kể đến việc hắn biết cách khử độc cùng với tài nấu nướng tốt như vậy.

Cuối cùng, Thẩm Đồng đã được gắn lên cái mác

"một người nhu nhược mềm lòng".

Tuy nhiên, nếu là tỏ ra nhu nhược vì lợi ích của bản thân... Tịch Diêm nắm chặt tay, vẫn hạ quyết định giao tương lai mình cho đối phương, tin tưởng hắn. Cho dù đây là sự bảo vệ một cách ngu ngốc hay là sự lừa dối cùng tổn thương.

Trong lòng Tịch Diêm lúc này đã có thứ gì đó bắt đầu bén rễ mà hắn vẫn chưa cảm nhận được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!