Chương 43: (Vô Đề)

Ở thời đại cuộc sống ác liệt đồ ăn thiếu hụt này, mỗi người tự nuôi sống chính bản thân mình thì không nói. Vậy mà còn đòi nhận nuôi người khác?

Sự trào phúng của Tịch Diêm ngày càng lớn hơn, ý lạnh trong mắt thì chưa một chút nào tán đi, lại đột nhiên thay đổi thái độ, cố ý làm một bộ dáng ngoan ngoãn nói:

"Được a... Ngươi có đồ ăn cùng chỗ ở sao?"

Tạm thời đồ ăn thì không có nhưng trước tiên có thể đi xem chỗ ở một chút. Vì vậy, Thẩm Đồng mang theo Tịch Diêm cùng đi đến phòng ở được cung cấp tạm thời. Đi vào mới phát hiện bên trong khá đơn sơ, chỉ có đồ sinh hoạt đơn giản cùng đồ dùng làm bếp.

Điều duy nhất Thẩm Đồng có thể tự an ủi chính mình là ở một khía cạnh nào đó thì nơi này cũng giống như biệt thự. Một mình một nơi, còn có một viện tử phía sân sau... tuy rằng trong viện mọc không ít cỏ dại.

Thẩm Đồng cũng không biết phòng ốc như vậy chưa phải là tệ nhất. Hiện nay thực vật không loài nào không có tính uy hiếp.

Mà cố tình cỏ dại lại có sức sống rất mạnh, nơi nơi bén rễ, không thể diệt hết hoàn toàn.

Đừng đụng.

Nhìn Thẩm Đồng đang vươn tay về phía cây cỏ dại, Tịch Diêm vốn không định nhắc nhở nhưng hắn còn phải dựa vào đối phương để ăn được bữa cơm a, liền mở miệng: Có độc.

"Ta mới không có độc!"

Tại thời điểm Thẩm Đồng dừng tay lại kinh ngạc nghe cái cây kia nói chuyện. Hơn nữa chỉ có bản thân mới nghe được.

"Rễ cây của ta ăn giống như khoai tây, có đủ dinh dưỡng! Đồ nhân loại kiến thức hạn hẹp!"

Thẩm Đồng đặc biệt thả thần thức ra xung quanh để quan sát. Sau khi xác định đứa nhỏ phía sau không nhận ra bất cứ dị thường của cái cây kia mới thu hồi thần thức.

Lúc này mới đặt sự chú ý lên cái cây, hỏi:

"Như vậy, rễ cây của ngươi có thể ăn sao?"

Rõ ràng cái cây kia không có mắt nhưng Thẩm Đồng lại cảm thấy nó đang cẩn thận quan sát mình, sau đó lớn tiếng kêu lên:

"Aaaaa là Tiên Mộc đại nhân!!! Có thể ăn, có thể ăn! Đại nhân, ngươi có muốn hay không? Ta có thể đưa ngươi mấy khối!"

Thẩm Đồng mặc dù đối với xưng hô này cảm thấy kì quái nhưng vẫn nói:

"Được a, cảm ơn nhiều."

Lời vừa nói ra làm toàn bộ cây cối trong sân đều huyên náo lên tranh nhau khai báo.

"Đại nhân, lá cây của ta cũng ăn được! Chỉ cần luộc một lúc là có thể loại bỏ được độc tính. Mùi vị so với cây Tề Thái còn tốt hơn!"

"Ta nữa, ta nữa! Tuy rằng trên lá có độc nhưng loại bỏ đi là không sao rồi!"

"Lá của ta tuy không thể ăn nhưng có thể tiêu độc, giảm nhiệt vết thương!"

...

Giờ phút này rõ ràng không có một chút gió, Tịch Diêm lại cảm thấy toàn bộ cỏ dại trong sân hơi rung nhẹ. Trong nhất thời xung quanh vang lên âm thanh rì rào, làm hắn nghĩ rằng mình bị ảo giác.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh để quan sát kĩ càng hơn nhưng trong chớp mắt cảnh tượng xung quanh lại yên lặng như chưa hề xuất hiện sự lay động nào. Sau, Thẩm Đồng xoay người, một bên hướng hắn đi tới, một bên lộ ra một nụ cười ôn hòa yếu ớt:

"Trở về nhà đi. Trước tiên lấy chút nước sạch xử lí vết thương trên đầu của ngươi, sau ta đó sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi."

Trên mặt thiếu niên rõ ràng chỉ có bụi đất hắn loạn bôi lên nhưng nụ cười này lại rực rỡ như bông hoa mới nở, cùng với ánh chiều tà phía sau khiến Tịch Diêm nhìn mà không khỏi sững sờ, thuận theo lời cậu mà vào nhà tìm chậu đi lấy nước.

Không biết rằng ngoài mặt Thẩm Đồng đang cười nhưng trong nội tâm lại đang phun tào. Bởi mới vừa rồi âm thanh gợi ý của hệ thống rốt cuộc vang lên: "Chào mừng kí chủ đến thế giới mới, sau đây là một vài giới thiệu đơn giản về thế giới.

Bối cảnh của thế giới không còn là hiện đại, nhân loại trải qua đại kiếp nạn từ 8 năm trước, động thực vật đều biến dị. Nền văn minh nhân loại không chỉ bị hủy hoại nghiêm trọng, hết thảy là uy hiếp lớn đối với sự an toàn cùng tính mạng trước sự thiếu thốn thức ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!