Chương 42: Thế giới 3 : THỦ LĨNH LIÊN MINH & TIỂU HOA ĐÀO

Chu thành, tòa thành lớn thứ 3 Liên Bang thu nhận người sống sót, được thành lập từ nhiều thế lực khác nhau.

Trời vừa tờ mờ sáng mà người chuẩn bị vào thành đã xếp thành hàng dài như không có điểm cuối.

Xa xa, ở phía tây khu rừng rậm của Chu thành là một cánh đồng, hoang vu đến ngay cả một ngọn cỏ cũng tưởng chừng như không có.

Những người có thể đến được đây dù bằng cách nào, xuyên qua rừng cây, đi qua cánh đồng hay bằng một con đường nào khác đều có thể coi là thân kinh bách chiến. Họ phải trải qua nhiều đau khổ, nếm đủ mưa gió, trải qua đủ các loại thời tiết nóng lạnh.

Điều này làm cho họ càng trở nên trầm lặng hơn, họ không làm bất cứ điều gì dư thừa, chỉ chăm chú nhìn về cánh cổng thành phía trước. Toàn bộ đội ngũ vô cùng có trật tự, không hề xuất hiện việc chen ngang hay hiện tượng hỗn loạn.

Tuy nhiên vẫn còn một vài người trời sinh thích tán gẫu, không nói không chịu được. Một nam nhân trung niên hướng đôi cha con phía sau bắt chuyện:

"Các ngươi là từ bên kia đến đây?"

Trong hai cha con, người cha thoạt nhìn đã ngoài 40, còn người con chỉ khoảng 20 tuổi. Nghe được câu hỏi, người cha ngay lập tức trả lời:

"Chúng ta từ bộ lạc phía bắc đến. Cùng đi với vài người ở bộ lạc phía nam nhưng trên đường gặp phải mãnh thú nên chúng ta đã lạc nhau. Bọn ta đã xuyên qua cánh đồng hoang để đến được nơi này."

"Ta cũng là xuyên qua cánh đồng hoang để tới."

-nam nhân trung niên cười cười:

"Bất quá ta đến từ bộ lạc phía tây."

"Từ phía tây đến đây không phải đi qua cánh đồng hoang a."

-người thanh niên nhịn không được nói xen vào:

"Cánh đồng hoang nằm ở phía đông, từ phía tây đi đến phải băng qua khu rừng rậm mới..." Nói đến đây người thanh niên mới phát hiện lời mình nói có bao nhiêu ngu xuẩn, liền lúng ta lúng túng ngậm miệng lại.

Trong rừng rậm rình rập bao nhiêu nguy hiểm kh ủng bố a, chỉ cần là người hiểu biết đều rõ ràng. Nếu không có đủ năng lực, đi vào đó cũng chỉ là đơn phương nộp mạng. Phần lớn mọi người tình nguyện đi vòng một đoạn đường dài cũng không dám mạo hiểm mà tiến vào rừng.

Bắt đầu từ 7 năm trước, nhân loại đã phải hứng chịu một đại kiếp nạn, bắt đầu từ những loài thực vật bị biến dị. Cho đến các hành tinh đi chệch khỏi quỹ đạo mà va chạm vào nhau tạo nên những cơn mưa thiên thạch, không chỉ phá hủy hơn một nửa nền văn minh nhân loại trên Trái Đất, mà còn làm cho động thực vật biến dị chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi.

Nói riêng về thực vật, từ một đóa hướng dương đã biến thành một đóa hoa ăn thịt người to lớn, hung tàn. Từ một dây thường xuân bé nhỏ liền trở thành dây leo khổng lồ dài mấy chục mét, có thể trong nháy mắt chui khỏi mặt đất, hất tung con mồi lên không trung rồi quấn lấy.

Sau đó, chúng giống như hóa thân thành cự mãng, xiết con mồi đến chết rồi từng chút một cắn nuốt hấp thụ vào cơ thể. Ở bên trong khu rừng thì ngay cả một cây có không có chút nào bắt mắt cũng chứa kịch độc.

Càng không phải nói đến nhóm động vật hung tàn.

Quá trình biến dị đã cho chúng một hàm răng càng sắc bén hơn, cùng một hình thể khổng lồ. Thậm chí chúng còn hình thành được ý thức, nên càng trở nên giảo hoạt và thông minh hơn.

Sự sống của nhân loại đã phải đối mặt với thách thức rất lớn, mỗi một lần, dân số càng giảm mạnh, gần như bước đến bờ vực của sự diệt vong.

Chính vì vậy, ngay cả tiểu đội có lực lượng cường hãn cùng kinh nghiệm phong phú nhất cũng chỉ săn bắn và thu thập thức ăn ở bìa rừng, không tùy tiện xâm nhập sâu hơn.

Cùng lúc, từng lời, từng chữ trong cuộc trò chuyện của người đàn ông trung niên và đôi cha con lọt vào tai một mĩ thiếu niên tinh xảo. Mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần dài, sạch sẽ mà gọn gàng.

Không có bất cứ một biểu hiện nào cho thấy cậu phải trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt như bao người, quần áo lam lũ, dãi nắng dầm sương. Ngay cả một vết thương chiến đấu hay một vết xước cũng không có.

Thiếu niên sau khi ra khỏi rừng rậm không bao lâu, nhờ vào vị trí từ cao nhìn xuống và thị lực vượt xa người bình thường mà phát hiện hàng người đang rồng rắn nối đuôi nhau xếp hàng này. Hơi nghi hoặc nhìn về phương xa nửa ngày, cậu mới nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

Cuối cùng làm ra quyết định, chạy tới cuối đội ngũ, yên lặng xếp hàng.

Thiếu niên này chính là Thẩm Đồng.

Sau khi tiếp nhận truyền tống của thế giới, cũng giống như những lần trước, Thẩm Đồng nằm ngủ ở bên trong bạch quang. Lần nữa mở mắt thì thấy bản thân đang lơ lửng giữa không trung.

Mấy dây leo mọc ra từ thân một cây đại thụ, không biết vô tình hay hữu ý mà bện thành một cái nôi vừa vặn để cậu nằm thoải mái bên trong. Trên dây leo thậm chí còn mọc ra một phiến lá lớn, cẩn thận trùm lên cậu tựa như một chiếc chăn, hành động ôn nhu như đối xử với chính đứa con của mình vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!