Chương 19: (Vô Đề)

Đến buổi trưa , có lẽ do nam nhân ôm quá ấm áp hoặc do tàu hỏa chạy quá chậm mà Thẩm Đồng có chút muốn ngủ, ngáp liên tục hai lần, không tự chủ được buông xuống đầu nhắm mắt lại.

"Bảo Bảo đừng ngủ, chúng ta sắp xuống xe."

Hàn Doanh vội lay tỉnh hắn,

"Càng đi gần phía Bắc càng lạnh , ngủ dễ dàng sinh bệnh."Thẩm Đồng liền nhỏ giọng hỏi:

"Còn bao lâu thì xuống xe?"

Nhiều nhất một giờ.

Hàn Doanh dụ dỗ bảo bối nói:

"Kiên trì một chút, sau khi xuống xe liền tìm một chỗ không người biến trở về cái gương nhỏ nằm trong lồ ng ngực của ta ngủ có được hay không?"

Không cần Thẩm Đồng lập tức lắc đầu :

"Ta không buồn ngủ, ta phải bồi ngươi."

Hai người ôm nhau tại một góc, rõ ràng đang trong nguy hiểm, con đường phía trước khó khăn tầng tầng, nội tâm lại yên ổn, ngay cả cái góc nhỏ hẹp này tựa như cũng biến thành ấp áp .

Tuy ngoài miệng Thẩm tiểu thiểu gia nói như vậy, cũng không khống chế được lại nho nhỏ ngáp một cái, khóe mắt ươn ướt.

Hàn Doanh không nhịn được đưa tay ra khẽ vuốt mắt thiếu niên.

Lông mi dài lập tức có chút bất an rung động trong tay Hàn Doanh, loại rung động này làm cho hắn cảm giác như bắt được một con hồ điệp (bướm) quý hiếm, không dám buông tay, chỉ sợ vừa buông lỏng sẽ bay đi.

"Keng -- Độ hảo cảm của Hàn Doanh tăng 0. 1, độ thiện cảm hiện tại 95. 7."

... Thẩm tiểu thiểu gia nhất thời trầm mặc, đột nhiên cảm thấy vẫn là đem nhắc nhở của Hàn Doanh đóng lại một lần nữa tương đối tốt làm sao bây giờ? Sắp tới Bạch Nghi sơn, thời gian đã gần hai giờ buổi trưa.

Hàn Doanh tự nhiên không nỡ để Thẩm Đồng leo núi, trước tiên phí rất lớn công phu nửa hống nửa lừa gạt , nửa cưỡng chế làm cho bảo bối của hắn biến trở về chiếc gương, sau đó ở trấn nhỏ trên núi mua hai bộ quần áo chống lạnh cùng trang bị, cuối cùng dùng tiền tìm thợ săn có kinh nghiệm lên núi làm người dẫn đường.

Kỳ thực bằng vào thể lực của Hàn Doanh muốn vượt qua ngọn núi này không phải không thể, sợ chính là thời tiết thay đổi thất thường của nó.

Bạch Nghi sơn là ngọn núi quỷ dị khó lường, thường phát sinh tuyết lở, ngay cả thợ săn có kinh nghiệm cũng không nguyện mạo hiểm, luôn hỏi Hàn Doanh:

"Mùa này Bạch Nghi sơn rất không an toàn, ngài nhất định phải đi?"

Ừm. Hàn Doanh gật đầu:

"Nếu như bây giờ xuất phát thì khi nào có thể tới huyện Thanh Uyển?"

"Không sai biệt lắm thì hừng đông một , hai giờ sẽ tới.

Kỳ thực núi này không tính quá cao, chính là thời tiết hay thay đổi, nếu tốc độ nhanh và không có bất ngờ gì xảy ra, mười một, mười hai giờ là có thể đi qua.

Sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát, có thể đến lúc chạng vạng.Không được

"đêm dài lắm mộng, một buổi tối liền không biết sẽ phát sinh ngoài ý muốn nào nữa, Hàn Doanh không thể chờ càng không thể đánh cược, huống hồ xe từ huyện Thanh Uyển tới Nam tỉnh buổi trưa xuất phát, một ngày chỉ có một chuyến :"Ta không chờ được đến ngày mai, hiện tại liền xuất phát.Ai nha, vậy không được

"thợ săn lập tức lắc đầu"Ban đêm gió lớn, tỷ lệ có tuyết lở nhiều gấp đôi so với ban ngày, còn có thể có thú hoang, nếu như ngài kiên trì lập tức xuất phát, ta chỉ có thể đưa ngài đến giữa sườn núi, chỉ cho ngài một mặt sườn núi tương đối an toàn, không thể cùng ngài đi toàn bộ hành trình.

"Nói xong liền muốn đem tiền trả lại cho Hàn Doanh, rất băn khoăn nói:"Thực sự xin lỗi...

"Thợ săn trong nhà còn có nhi tử mới vừa đầy hai tuổi cùng mẹ già muốn chăm sóc, làm cho hắn cùng đi mạo hiểm thì có chút khó khăn, Hàn Doanh không nhận tiền, chỉ nói:"Giữa sườn núi liền giữa sườn núi."

Thợ săn quả nhiên có kinh nghiệm, rõ ràng khắp núi đều một mảnh trắng xóa, nhưng hắn lại tìm được con đường tương đối tốt và tiện dẫn Hàn Doanh tiến lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!