Chương 34: Ta Muốn Phiêu Bạt Cùng Chàng

Giang Sở Dung ngớ ra, đang định phản bác thì Văn Lăng đã bình tĩnh nói:

"Bây giờ đi tranh cãi hành động này của Tổ Thần là đúng hay sai thì chẳng có ý nghĩa gì cả — Có điều cháu trai này, tuy ngươi nói nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa đề cập đến tại sao Động Uyên Thần Sơn lại có ý nghĩa đặc biệt với Ma tộc như vậy."

Tần Lâu Nguyệt nghe câu hỏi của Văn Lăng, gã miễn cưỡng nhịn xuống cơn giận, giải thích: "Cũng bởi vì Thần Sơn cất chứa đại Đạo của Thượng giới.

Nhiều năm qua trong Ma tộc không có ai phi thăng, nhưng người ta truyền rằng khi Tổ Thần còn ở đây, nhóm Ma tộc phi thăng đầu tiên có Động Uyên ngưng tụ thành hình Thần Sơn.

Vì vậy mọi người đều cho rằng tu thành Động Uyên Thần Sơn sẽ có tiềm năng phi thăng.Chỉ có điều, hiện tại Thần Sơn bị Kiếm Phái chiếm đoạt, Ma tộc chúng ta chỉ có thể thông qua hình vẽ và hình chiếu để hình dung ra Thần Sơn. Cho nên từ khi Tổ Thần phi thăng, chưa ai có thể tu ra Động Uyên Thần Sơn.

"Lại úp nồi lên đầu Kiếm Phái Nhân tộc. Văn Lăng nghe xong lời này của Tần Lâu Nguyệt, hắn trầm ngâm một lúc, dặn dò Tần Lâu Nguyệt đừng đem cuộc trò chuyện của bọn họ nói với Thần Vương Tần Đô, hắn cũng không hỏi thăm gì nữa, phất tay đuổi người đi. Tần Lâu Nguyệt vốn còn muốn phát biểu"Nhân tộc âm hiểm xảo trá, chiếm đoạt đặc ân của Tổ Thần

", nhưng mà Văn Lăng đã không muốn nghe nữa. Gã có chút uất ức, nhưng vẫn xoay người rời đi. Trước khi đi, Giang Sở Dung gọi gã một tiếng:"Tần huynh, ngươi có muốn ăn trứng gà đường đỏ không? Vẫn còn ấm nè?

"Tần Lâu Nguyệt không thèm quay đầu lại cười lạnh:"Ngươi phỉ báng Tổ Thần, ta không ăn đồ của ngươi!

"Giang Sở Dung:... Thằng nhãi này, nghiện Tổ Thần có hơi nặng nha... Lúc này, Văn Lăng bưng lên bát trứng gà đường đỏ còn sót lại một nửa, lành lạnh nói:"Ngươi không muốn ăn quả trứng này đến vậy sao?

"Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, nhận thấy biểu hiện của Văn Lăng không ổn, cậu vội vàng bày tỏ lòng trung thành của mình một cách chân thành nhất:"Ta chỉ khách sáo mà thôi, làm dịu bầu không khí ấy mà. Chàng nhìn đi, chẳng phải ta vẫn chưa đưa quả trứng cho gã sao?

Đồ ăn chàng làm, làm sao ta chịu cho người khác ăn chứ?

"Văn Lăng nhướng mày:"Thật sao?

"Giang Sở Dung điên cuồng gật đầu. Văn Lăng đưa bát qua:"Vậy thì tác thành cho ngươi, ăn đi."

Giang Sở Dung đã ăn no:...

Nhưng mà tự cậu nói dối, có rơi nước mắt cũng phải làm cho thật, Giang Sở Dung đành phải im lặng vươn tay ra cầm bát ở trong tay, không tình nguyện lắm mà húp từng chút một nước đường dọc theo mép bát. Cố gắng chậm chạp theo cách này để lừa gạt cho qua chuyện.

Dáng vẻ ăn đồ ăn này của Giang Sở Dung trông giống như mèo con vậy, khi húp nước đầu lưỡi hồng hào thỉnh thoáng sẽ thò ra ngoài một chút, không hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Cơ mà Văn Lăng nhìn thoáng qua một cái cũng không nhìn nữa, chỉ nói:

"Mặc dù hiện tại chỉ có Thần Vương Phạn Thiên và Thần Vương Tần Đô biết Động Uyên của ngươi đặc biệt, nhưng hai ngày sau đại hội thu đồ đệ sẽ chính thức tổ chức, đến lúc đó nếu ngươi đi, Ma Tôn nhất định sẽ nhìn ra Động Uyên đặc biệt của ngươi."

Trái tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu ngước mắt lên nhìn Văn Lăng.

Ánh mắt Văn Lăng khẽ động:

"Ta cảm thấy nếu ông ta nhìn thấy Động Uyên của ngươi, có thể ông ta sẽ không đưa hạt giống ma cho ta."

Giang Sở Dung cả kinh: Ý của chàng là sao?

Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung:

"Mục đích cuối cùng Ma Tôn muốn luyện hóa ta cũng chính là vì trở thành Thần, nhưng Ma Thánh với thân phận là Thiên Ma cũng không thể phi thăng, nhưng bây giờ ngươi lại có Động Uyên được cho là có hy vọng phi thăng thành Thần—"

Giang Sở Dung:...

Bảo bảo sợ hãi...

Văn Lăng nhíu mày: Bảo bảo là ai?

Giang Sở Dung âm thầm hít một hơi, ho khan một tiếng, mặt đầy mong đợi nhìn Văn Lăng nói:

"Nếu chàng đã nói như vậy, chắc chắn chàng đã nghĩ ra cách giải quyết, phải không?"

Văn Lăng bị Giang Sở Dung hỏi như vậy, hắn cũng không xoắn xuýt bảo bảo là ai nữa, chỉ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!