Sở Thiên Tuyệt quan sát hiện trường, sau khi Thần Vương Phạn Thiên rời đi, cậu ta muốn lập tức đi tìm Giang Sở Dung và Văn Lăng, nhưng sau khi nhìn thấy Thần Vương Tần Đô phi thân xuống đống đổ nát, cậu ta hơi do dự, cuối cùng vẫn dừng bước.
Có Thần Vương Tần Đô ở đây, cậu ta không cần quan tâm đến sự sống chết của Tần Lâu Nguyệt rồi.
Hơn nữa, hai cha con họ gặp nhau, chắc chắn muốn nói chuyện riêng với nhau, mình đến đó sẽ rất bất tiện.
Cân nhắc một lúc, Sở Thiên Tuyệt lặng lẽ quay người rời đi, trước tiên cậu trở về báo cáo với Sở Thiên Khuyết, tính hai ngày nữa lại đi gặp Tần Lâu Nguyệt.
Cùng lúc đó, Tần Lâu Nguyệt đang tìm kiếm xung quanh đống đổ nát dưới võ đài.
Cuối cùng, từ trong khói bụi gã cũng nhìn thấy một người mặc hắc y đang quỳ trên mặt đất ôm một người mặc hồng y.
Trên thân cả hai người đều đầm đìa máu tươi, còn đang tí tách nhỏ xuống đất, nhất thời không phân biệt được là máu của ai.
Văn Lăng đang cắn răng, đỏ hai mắt ôm chặt lấy Giang Sở Dung, như chẳng thiết sống mà đem sinh lực và khí huyết của mình truyền qua người Giang Sở Dung——
Ngay khi mối đe dọa tính mạng mất đi, sợi dây thần kinh căng thẳng của Giang Sở Dung hoàn toàn thả lỏng, thương thế cũng bị phản phệ triệt để.
Cậu thiêu đốt tinh huyết hai lần, lại nhiều lần bị trọng thương, lục phủ ngũ tạng đã nát từ lâu, đều là nhờ vào Đồng Tâm Sinh Tử Khế với Văn Lăng mới có thể kéo dài một hơi tàn.
Lúc này, Giang Sở Dung đau đớn nhíu chặt mày, trong miệng không ngừng ọc ra máu tươi, máu chảy dọc xuống cần cổ trắng nõn, rực rỡ đến chói mắt.
Cậu không còn cái dáng vẻ gan góc như vừa rồi nữa, mà trở nên cực kỳ mỏng manh yếu đuối, đau đớn vô cùng...
Cả người cậu run lẩy bẩy, không ngừng rút vào trong lòng Văn Lăng.
Đứt quãng lẩm bẩm:
"Ta đau lắm, đau lắm..."
Ánh mắt Văn Lăng càng đau đớn hơn, nhưng hắn vẫn ôm chặt Giang Sở Dung trong tay, không nói một lời tiếp tục truyền khí huyết cho cậu.
Khi Tần Lâu Nguyệt nhìn thấy cảnh này, trái tim gã không khỏi co thắt dữ dội.
Tần Lâu Nguyệt không chần chừ nữa, gã bước tới vận chuyển ma khí trị thương cho Giang Sở Dung.
Từ đầu đến cuối, Văn Lăng chẳng hề liếc nhìn gã một cái, đôi con ngươi hắn đỏ như máu, vẫn một mực ôm chặt lấy Giang Sở Dung vào lòng, cằm hắn tựa vào trán Giang Sở Dung, nắm chặt lấy tay Giang Sở Dung.
Tay còn lại run run rẩy rẩy liên tục lau đi vết máu tràn ra khóe môi Giang Sở Dung, tránh cho máu tươi chảy vào tai cậu...
Đột nhiên, có một tiếng thở dài vang lên.
Văn Lăng cảnh giác giương mắt nhìn, sát ý dâng lên trong mắt.
Thần Vương Tần Đô nhìn sắc mặt của Văn Lăng, ông ta trầm mặc trong chốc lát, sau đó khẽ cười nói:
"Hiền đệ, có cần vi huynh ra tay giúp không?"
Văn Lăng nhìn chằm chằm Thần Vương Tần Đô một lúc, cuối cùng hắn vẫn cụp mắt xuống, khàn giọng nói:
"Xin huynh trưởng giúp ta."
Tần Lâu Nguyệt cũng quay đầu lại nhìn Thần Vương Tần Đô, do dự một chút rồi nói:
"Xin phụ vương cứu người."
Thần Vương Tần Đô nghe thấy xưng hô này của Văn Lăng, lập tức lộ ra ý cười sung sướng xuất phát từ nội tâm, ông ta bước tới, nói:
"Nếu hiền đệ và nhi tử của ta đã lên tiếng rồi, đương nhiên vi huynh không thể từ chối."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!