Chương 1: Ta Đã Thích Chàng Ngay Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

"Ngươi không phải thế thân, là tại bọn chúng có mắt không tròng, ngươi rất tốt."

Giọng nói trầm ấm du dương khẽ khàng nói nhỏ, lộ ra vẻ dịu dàng, mê hoặc khó mà cưỡng lại được.

"Chỉ cần ngươi không chán ghét ta là ma, từ nay về sau ta chính là bạn của ngươi."

"Đúng vậy, chỉ cần ngươi giúp ta mở cấm chế này ra một chút, ta sẽ cảm thấy khá hơn, chỉ một chút thôi là được..."

Cuối cùng, một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt run run rẩy rẩy vươn ra, đầu ngón tay nhuốm đầy máu tươi, cố hết sức lau đi một dòng phù văn màu vàng ảm đạm nhất trong góc sơn động.

ẦM ——!

Khoảnh khắc cấm chế bị phá vỡ, một lượng lớn ma khí dâng trào rồi bùng nổ, trong bóng tối vô tận, đôi đồng tử màu máu của ma quỷ không hề có tình cảm từ từ mở ra...

Vào đầu năm Tân Hợi, ánh trăng u ám, rừng thông lạnh lẽo như sóng biển, loáng thoáng có tiếng quạ kêu hoảng sợ xẹt qua đỉnh núi Vô Vọng.

Một chiếc lông vũ rơi xuống giữa không trung, đúng lúc đó, một bức tường màu vàng mỏng như mặt nước giống như cái lồng bao trùm toàn bộ núi Vô Vọng xuất hiện, sau đó gợn lên những con sóng lăn tăn rồi lặng lẽ biến mất.

Những gợn sóng màu vàng do chiếc lông vũ tạo ra vốn là chuyện cực kỳ phổ biến ở núi Vô Vọng, nhưng khi chúng lọt vào mắt Giang Sở Dung lúc này đang nằm trên mặt đất, lại khiến cho đồng tử của cậu co rụt lại.

Cùng lúc đó, cảm giác đau nhói và lạnh lẽo không thể giải thích được từ cổ tay khiến Giang Sở Dung lại co giật người một chút.

Lông mi dài của cậu khẽ run lên, cậu im lặng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn xuống.

Lúc này, cậu đang mặc một bộ đồng phục luyện kiếm cổ kính và trang nhã nhưng đã bị rách bươm và dính đầy máu. Cơ thể gầy gò bị trói chặt bởi những sợi xích thô to ngưng tụ từ ma khí đỏ và đen.

Xiềng xích không chỉ trói cứng chân tay mà còn xuyên thủng hai cổ tay của cậu, máu tươi từ vết thương trên cổ tay chảy xuống từng giọt, đó là lý do tại sao vừa rồi Giang Sở Dung lại cảm thấy đau đớn và ớn lạnh một cách khó hiểu.

Mà phía dưới người cậu còn có một trận pháp màu máu kỳ dị, máu chảy ra từ cổ tay cậu đang từ từ rót đầy các đường vân của trận pháp màu máu kia...

Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến trái tim của Giang Sở Dung chùng xuống, cảm giác chóng mặt và lạnh cóng do mất máu quá nhiều cũng càng thêm rõ ràng.

Có tiếng giày đạp lên cỏ khô sột soạt truyền đến.

Giang Sở Dung trong lòng run lên, cố nén cảm giác lạnh lẽo và đau đớn trên người, cậu cau mày ngước mắt lên.

Liền đối diện với đôi mắt hẹp dài đen kịt như hắc diệu thạch và gương mặt tái nhợt không hề có cảm xúc của một thiếu niên.

Thiếu niên một thân hắc y, tóc dài đội mũ áo choàng, làn da lộ ra vẻ sáng bóng láng mịn như một khối ngọc lạnh lẽo, dung mạo tuấn mỹ như trăng sao, nhưng lại mang theo vài phần hung ác và tối tăm không hợp với tuổi tác.

Nhìn thấy người thiếu niên này, lông mày của Giang Sở Dung giật mạnh mấy cái, nhưng đôi môi mỏng của cậu lại khẽ mím chặt, không phát ra âm thanh nào.

Thiếu niên hắc y không nhanh không chậm bước đi, cứ thế mà đi tới trước mặt Giang Sở Dung, lúc này, hắn từ trên cao nhìn xuống Giang Sở Dung, vẻ mặt lãnh đạm:

"Tuy rằng ta mượn máu của ngươi để phá cấm chế, nhưng sẽ không tổn hại đến tính mạng của ngươi. Ngươi có tâm nguyện gì, nói đi. Nếu ta có thể làm được, đợi khi ta ra ngoài sẽ tiện tay làm cho ngươi."

Nghe thấy đoạn đối thoại cực kỳ quen thuộc này, lòng Giang Sở Dung lập tức trầm xuống, xác định mình thật sự đã xuyên sách rồi.

Cuốn sách kia, quả nhiên có vấn đề!

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày nọ khi Giang Sở Dung tan làm đã mua một cuốn tiểu thuyết tu tiên chưa hoàn thành tại một sạp hàng trên vỉa hè.

Chủ sạp bán sách cũ là một ông cụ mặc đồ nhà Đường, dáng vẻ minh mẫn khỏe mạnh, phong thái như thần tiên, trông không giống một người bán hàng trên vỉa hè mà giống như một bậc thầy Hán học.

Giang Sở Dung chỉ là đi ngang qua nhìn nhiều hơn một chút đã bị ông cụ kéo lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!