Chương 8: (Vô Đề)

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, chủ động nói với Tạ Thi Dao:

"Thi Dao, em có muốn gọi điện cho dì Trần không? Chắc dạo này dì nhớ em lắm."

Tôi không ngờ rằng, Tạ Thi Dao lại vì câu nói của tôi mà đau lòng.

Cô ta khóc như mưa: "Chị Tử Ninh, chị không muốn em ở lại nhà họ Tạ phải không? Có phải em ở đây làm chị khó chịu? Em thật sự không có ý tranh giành gì với chị, em chỉ là không nỡ xa ba mẹ thôi."

Ba mẹ Tạ rất tức giận, cho rằng tôi bắt nạt Tạ Thi Dao.

Họ mắng nhiếc tôi thậm tệ, nói tôi vô lương tâm, là kẻ bạc bẽo, chỉ biết tham lam gia sản của họ, vừa về nhà họ Tạ đã muốn đuổi con gái họ đi.

Tôi không thể nào thanh minh được.

Sao tôi có thể bắt nạt Tạ Thi Dao chứ?

Cô ta là con gái của mẹ Trần, chỉ cần điểm này thôi, tôi cũng sẽ không bao giờ làm hại cô ta.

Để chứng minh điều đó, cũng để Tạ Thi Dao đừng buồn nữa, đôi mắt cô ta rất giống mẹ Trần nên mỗi khi cô ta khóc, tôi cũng thấy đau lòng, tôi chỉ có thể học theo những người xung quanh, cố gắng đối xử tốt với Tạ Thi Dao.

Không lâu sau, tôi biết được Tạ Thi Dao không khoẻ, cần phải thay thận.

Và trùng hợp là, thận của tôi lại phù hợp với cô ta.

Khi biết chuyện này, phản ứng *****ên của tôi là sợ hãi.

Tôi trốn trong chăn, lén lút tìm kiếm trên điện thoại.

"Phẫu thuật cắt thận có nguy hiểm không?"

"Chỉ còn một quả thận có ảnh hưởng đến cuộc sống không?"

"Cắt bỏ một quả thận có hại gì cho cơ thể?".

Tôi rất sợ.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn ký vào giấy phẫu thuật.

Bởi vì cô ta là con gái của mẹ Trần, tôi không thể để cô ta chết.

Nhưng điều tôi không ngờ tới nhất là, thứ họ muốn không chỉ là một quả thận.

Cả hai quả thận của tôi đều bị lấy đi, tôi không thể sống sót bước ra khỏi bàn mổ.

Cho đến khoảnh khắc chết đi, tôi mới biết rằng mình chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện ở giai đoạn đầu của quyển truyện này, một nhân vật có thể có hoặc không.

Toàn bộ ý nghĩa tồn tại của nhân vật này dường như chỉ là để hiến thận cho nữ chính, giúp cô ta có được một cơ thể khỏe mạnh.

Không lâu sau khi tôi chết, mẹ Trần vì muốn đòi lại công bằng cho tôi đã bị nhà họ Tạ bày mưu, bất ngờ qua đời.

Ý thức của tôi như một linh hồn oán hận, lơ lửng quanh ngôi nhà cũ không muốn rời đi.

Rồi tôi nhìn thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm hai người.

Hai người có vẻ ngoài giống hệt tôi và mẹ Trần nhưng lại mang một linh hồn hoàn toàn khác.

Họ dường như đã biết đây là một quyển truyện từ trước, dường như đã biết hàng loạt hành vi tàn ác của nhà họ Tạ từ trước.

Họ không giống như mẹ con, mà giống như một cặp đồng đội cùng chung kẻ thù, thân thiết và ăn ý, hợp tác trừng phạt nhà họ Tạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!