Tạ Sâm sững sờ một chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Cô không cần phải gieo rắc mâu thuẫn ở đây, Tôi nhìn Tiểu Dao lớn lên từ nhỏ, tôi hiểu rõ tính cách của em ấy nhất. Trần Tử Ninh, chỉ cần cô đồng ý từ nay về sau không nhắm vào Tiểu Dao nữa, tôi lập tức để cô trở về nhà họ Tạ. Sau này những gì Tiểu Dao có, cô cũng sẽ có một phần."
"Không cần đâu" Tôi nở nụ cười khiêu khích: "Tôi không thèm."
"Tôi thật sự không hiểu nổi, sao người nhà họ Tạ các người lại tự tin đến vậy, tôi rõ ràng đã từ chối mấy lần rồi, vẫn cứ năn nỉ tôi quay về. Chẳng lẽ là có âm mưu gì chăng? Ví dụ như, muốn lấy đi một quả thận của tôi chẳng hạn?"
Tôi vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tạ Sâm, quả nhiên, khi nghe đến chữ "âm mưu", ánh mắt anh ta có chút hoảng hốt.
Chà.
Tôi đột nhiên nổi hứng trêu chọc, ghé sát vào tai anh ta, nói: "Muốn tôi về cái nhà đó cũng được, ít nhất các người phải thể hiện chút thành ý chứ. Chẳng lẽ để tôi tự xách vali cũ đi taxi về sao? Còn nữa, tôi sẽ về với danh nghĩa gì? Ở nhờ? Con gái nuôi? Hay là, con gái ruột duy nhất của nhà họ Tạ?"
Nghe thấy thái độ của tôi có chút nhượng bộ, Tạ Sâm lập tức vui mừng: "Cô yên tâm, lúc đó trong nhà sẽ có tài xế đến đón cô về. Còn về danh nghĩa... chuyện này nói ra cũng không hay lắm, ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Dao, chuyện trong nhà không thể để lộ ra ngoài, cô..."
"Không tốt cho thanh danh của nó, vậy thanh danh của tôi thì tốt à?" Tôi lạnh lùng ngắt lời: "Muốn tôi quay về, trừ khi các người đăng tuyên bố trên báo, mười tám năm trước là các người bế nhầm, tôi mới là con gái ruột duy nhất của nhà họ Tạ, nếu không thì đừng nói chuyện nữa."
"Không được! Cô đừng hòng nghĩ đến chuyện đó! Làm thế thì Thi Dao sẽ ra sao? Em ấy vốn đã không khỏe, cô kích động em ấy như vậy chẳng khác nào đẩy em ấy vào chỗ chết! Trần Tử Ninh, cô..."
"Ừm ừm, rồi rồi." Tôi lười tranh luận với anh ta, trực tiếp ngắt lời: "Vậy không bàn nữa, tạm biệt."
Nói xong, nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng, tôi lập tức bỏ chạy.
Nói thêm một câu với người nhà họ Tạ cũng chỉ tổ lãng phí thời gian của tôi, khỏi nghe đi.
Dù sao, không quá vài ngày nữa, họ sẽ lại kéo đến khóc lóc cầu xin tôi.
9
Quả nhiên, chưa đầy ba ngày, tôi đã thấy tuyên bố của nhà họ Tạ trên báo.
Thực ra thời này đã chẳng còn mấy người đọc báo nữa, nhưng tôi vẫn cố tình bỏ ra vài đồng để mua một tờ.
Cùng lúc đó, vợ chồng nhà họ Tạ và Tạ Sâm cùng chặn tôi lại trên đường, chân thành cầu xin tôi về nhà.
"Tử Ninh, chúng ta đã đăng tuyên bố trên báo theo lời con rồi, bây giờ con có muốn về nhà với ba mẹ không? Thời gian qua, chúng ta thực sự rất nhớ con, cũng rất lo lắng cho con."
Tôi thầm cười lạnh trong lòng một tiếng.
Nếu không phải đã đọc nguyên tác, nói không chừng tôi đã bị họ lừa rồi.
Trong nguyên tác, Tạ Thi Dao bệnh tình trở nặng vào chính thời điểm này, bác sĩ nói phải tìm được nguồn thận phù hợp trong mấy ngày tới mới có thể sống sót.
Để con gái bảo bối của họ có thể sống, những người này mới hạ mình đến trước mặt tôi, diễn vở kịch ba mẹ yêu thương, muốn lừa tôi về nhà.
Nhưng, họ đã tốn công diễn, tôi sao lại không thuận theo họ.
Tôi nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi cho mẹ, sau đó lên xe của nhà họ Tạ.
Bước vào xe, mẹ Tạ cười ngượng ngùng muốn nói chuyện với tôi, tôi trực tiếp đeo tai nghe, phớt lờ bà ta.
Dù sao bây giờ họ cũng đang cầu xin tôi, đây chính là cơ hội tốt để tôi tha hồ làm loạn, hư hỏng ngang ngược, hehe.
Về đến trước cửa nhà họ Tạ, người giúp việc đã xếp hàng dài cúi đầu chờ đợi, tôi phớt lờ họ, bước thẳng vào.
"Tử Ninh, từ nay về sau đây sẽ là nhà của con. Mẹ đã cho người dọn dẹp sẵn phòng ngủ của con rồi, mẹ dẫn con qua xem nhé?" Mẹ Tạ tiếp tục nói bằng giọng điệu chiều chuộng.
"Không cần vội." Tôi nói: "Tạ Thi Dao ở phòng nào?"
Mặt mẹ Tạ đột nhiên cứng đờ: "Thi Dao tạm thời vẫn ở phòng trên tầng hai..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!