Chương 3: (Vô Đề)

Còn nhà họ Tạ cũng được coi là một gia tộc có tiếng tăm ở thành phố A, Tạ Thi Dao từ nhỏ đã được nuông chiều như bảo bối.

Tạ Thi Dao thoáng khựng lại, rõ ràng cô ta không vui vì thái độ không lay chuyển được của tôi nhưng lại không thể biểu lộ ra, chỉ có thể tạm lùi một bước.

"Thôi, em biết chị gái hiện tại vẫn chưa nghĩ thông. Không sao, chị muốn quay về lúc nào, cánh cửa nhà họ Tạ sẽ luôn rộng mở chào đón chị."

Nói xong, cô ta liền quay người định rời đi.

"Khoan đã." Tôi thong thả lên tiếng: "Bạn học Tạ Thi Dao, em bị đuổi học rồi."

Tạ Thi Dao quay đầu lại, nghi ngờ nhìn tôi.

"Chị vừa quan sát rồi, lúc em bước vào đã bước chân trái trước. Vi phạm quy tắc thứ nhất của trường: Tất cả học sinh khóa dưới khi vào lớp học khóa trên không được bước chân trái trước. Vì vậy, em bị đuổi học ngay bây giờ, có thể thu dọn đồ đạc đi về rồi."

Trong ánh mắt đầy nghi ngờ của Tạ Thi Dao, tôi lại nở nụ cười: "À, quên mất. Chị quên nói, trường học này giờ đã thuộc về nhà chị rồi."

6

Trên mặt Tạ Thi Dao thoáng hiện sự bất mãn nhưng lập tức trở về vẻ ngoài dịu dàng yếu đuối vốn có.

"Chị Tử Ninh, chị đùa vui quá..." Cô ta cười gượng vài tiếng, quay người định rời đi.

"Trần Tử Ninh, cậu phông bạt đến nghiện rồi à?"

"Bae à, diễn trò ở đây thì chi bằng làm thêm vài đề nữa đi."

"Tôi xấu hổ giùm luôn đó, mà này Trần Tử Ninh, nhà cậu không phải là công nhân trong xưởng sao? Sao giờ lại chuyển sang mở trường học rồi? Hài thế."

Dù có vài người nói không được hay lắm nhưng tôi không để tâm.

Lúc Tạ Thi Dao vừa bước vào, tôi đã nhắn tin cho hiệu trưởng, nhẩm tính thời gian thì ông ấy sắp tới rồi.

Quả nhiên, Tạ Thi Dao vừa bước ra ngoài được vài bước, hiệu trưởng đã dẫn theo mấy bảo vệ, hối hả chạy đến.

Trên tay bảo vệ còn xách cặp sách, ôm mấy chồng sách, có vẻ như vừa dọn dẹp xong chỗ ngồi của Tạ Thi Dao.

Nhanh nhẹn đó chứ.

Tôi huýt sáo một tiếng.

"Gì vậy? Sao hiệu trưởng lại đến? Chẳng lẽ thật sự là đến để đuổi học nhỏ kia sao?"

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là trùng hợp thôi mà."

"Làm gì có chuyện Trần Tử Ninh vừa nói xong, hiệu trưởng liền đến ngay được."

Tạ Thi Dao hơi nhíu mày nhưng vẫn nở một nụ cười tự nhiên: "Chào hiệu trưởng."

Đối mặt với nụ cười dịu dàng, đáng yêu của cô ta, hiệu trưởng lại thẳng thừng nói:

"Học sinh Tạ Thi Dao lớp 12A3, em bị đuổi học."

"Cái gì?" Tạ Thi Dao lập tức quay đầu nhìn tôi, sau đó hoảng hốt nhìn hiệu trưởng: "Thầy có nhầm không ạ? Em làm sai chuyện gì ạ? Tại sao lại đuổi học em?"

Đối với lời nói "học sinh lớp dưới vào lớp học lớp trên không được bước chân trái trước" của tôi, cô ta rõ ràng không coi đó là chuyện gì, nhưng tôi vừa nói xong việc đuổi học cô ta, hiệu trưởng liền xuất hiện ngay, khiến Tạ Thi Dao có chút bối rối.

Tuy nhiên, nữ chính vẫn là nữ chính, cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Hiệu trưởng Dương, thầy có nhầm em với người nào khác cùng tên không? Dù trường chúng ta là trường tư nhưng cũng không thể tùy tiện đuổi học sinh như vậy được. Nếu thầy thật sự muốn đuổi học em, ít nhất cũng phải cho em biết lý do. Nếu không, gia đình em biết được chắc chắn sẽ rất tức giận."

Một câu nói có đầu có đuôi, lại khéo léo nhắc đến nhà họ Tạ làm hậu thuẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!