Máy bay hạ cánh xuống thành phố D, đã là 11 giờ tối.
Úc Vi Tinh dẫn Chu Lẫm, Cốc Nghi Tuyên và Phạm Cương bước ra khỏi lối đi, thấy 7-8 cô gái đang cầm bảng hiệu cổ vũ mình, cậu dừng lại.
Ánh mắt các cô sáng lên, nhanh chóng vây quanh cậu, 5 mồm 10 miệng nói:
"Chúc mừng năm mới, Tinh Tinh."
"Năm nay cũng cố gắng lên nhé, bọn em sẽ tiếp tục ủng hộ và yêu mến anh!"
"Tinh Tinh, chụp ảnh chung nhé?"
Úc Vi Tinh không từ chối, để các cô vây quanh mình, chụp một tấm ảnh chung.
Chụp xong, cậu còn ký tặng cho mọi người, rồi dặn dò: "Muộn rồi, mọi người về nhé, nhớ báo cho nhau khi về đến nhà, chú ý an toàn."
Ánh mắt các cô sáng ngời, trăm miệng một lời ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ~"
Bởi vì hạ cánh sớm hơn 10 phút, xe đón bọn họ vẫn chưa đến, gió quá lớn, Úc Vi Tinh lạnh đến run người, cậu khép áo khoác lại, quấn khăn quàng kín hơn.
Tầm mắt bỗng nhiên phát hiện cách đó không xa có một phóng viên đang cầm máy ảnh hướng về phía mình. Cậu quay mặt lại, cười với người đó, cất giọng: "Anh vẫn chưa được nghỉ à?"
Rồi lại nói thêm: "Chúc mừng năm mới nhé."
Úc Vi Tinh thản nhiên như vậy, ngược lại khiến phóng viên sững sờ. Anh ta hạ máy ảnh xuống, cười gượng, đáp lại một câu xã giao: "Chúc mừng năm mới."
Lúc này, một chiếc xe từ xa chậm rãi tiến lại, dừng trước mặt Úc Vi Tinh. Nhận ra xe của ai, mắt cậu sáng lên, nụ cười trở nên sáng lạn, lúm đồng tiền bên má ánh lên vẻ ngọt ngào.
Nhanh chóng vẫy tay với phóng viên, rồi cậu dẫn Phạm Cương lên xe.
Chu Lẫm và Cốc Nghi Tuyên không đi chung, hai người ở lại chờ xe của công ty.
Chờ Úc Vi Tinh lên xe, xe đi xa, phóng viên mới hoàn hồn, anh ta cúi đầu nhìn máy ảnh của mình: "..."
Anh ta vẫn chưa chụp được gì cả!
Vách ngăn trong xe từ từ nâng lên, Úc Vi Tinh tháo khăn quàng cổ, nghiêng người, chống khuỷu tay lên bảng điều khiển, vui vẻ nhìn Tần Hành Hàn: "Sao anh đến thế?"
Trước khi lên máy bay, rõ ràng cậu đã gọi cho Úc Dạ Bạch để anh ấy đến đón.
Muộn rồi, cậu định tìm Tần Hành Hàn vào ngày mai.
Tần Hành Hàn chạm vào tay cậu, không thấy lạnh, nhưng vẫn đưa cho cậu một chiếc túi sưởi đã sạc đầy: "Anh ấy gọi cho anh."
"Hửm?"
Tần Hành Hàn véo má cậu, cười: "Muốn anh nhắc lại lời anh ấy không?"
Úc Vi Tinh chớp mắt: "Nói đi."
"Anh ấy nói 'Nhìn thấy cậu, chắc chắn em ấy sẽ vui'." Nhếch môi, Tần Hành Hàn tiến lại gần cậu, nhìn sâu vào mắt cậu, giọng nói dịu dàng như gió nhẹ mùa hè thoảng qua tai: "Có vui không?"
Khuôn mặt đẹp trai bất ngờ tiến sát, gần đến mức hơi thở hòa quyện, tim Úc Vi Tinh lại đập loạn nhịp, tai và má nóng bừng.
Không rời mắt, cậu nhìn thẳng Tần Hành Hàn, cũng tiến lại gần, trán gần như chạm vào nhau, nụ cười lan từ khóe mắt đến chân mày: "Rất vui."
Tần Hành Hàn cười, so với trước kia còn đẹp hơn, hắn tiến thêm một bước, trán chạm trán cậu: "Anh cũng vậy."
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!