Khoảng cách quá gần.
Úc Vi Tinh ở gần có thể thấy rõ trong con ngươi sẫm màu của Tần Hành Hàn, chỉ phản chiếu một mình mình, ngay cả vẻ mặt dại ra của mình cũng có thể thấy rõ, mà những sự vật khác xung quanh phảng phất đều biến mất.
Chớp mắt, cậu nhanh chóng che miệng mũi mình, tay kia đẩy đẩy Tần Hành Hàn, "Anh đi xa một tí." Lại chỉ, "Đến đối diện đi.
"Mặc dù phong hàn cảm mạo không dễ truyền sang người như cúm, nhưng xác suất thấp cũng có nguy cơ lây nhiễm. Tần Hành Hàn cách cậu gần như vậy, hơi thở của mình thở ra cũng muốn nhào vào mặt Tần Hành Hàn, tính nguy hiểm rất cao. Tần Hành Hàn bị đẩy nhẹ, thấy cậu sắp tức giận, liền thuận thế đứng dậy, đi sang đối diện kéo ghế ngồi xuống. Lúc này Úc Vi Tinh mới buông tay ra."Em đi toilet một lát.
"Cậu nói. Rửa tay xong trở về, quản gia và thanh niên lúc trước giúp cậu đỗ xe đã đẩy xe thức ăn tới, đem từng món lên bàn, lúc muốn mở rượu vang đỏ, Tần Hành Hàn kêu quản gia dừng lại."Em bị bệnh, không nên uống.
"Tần Hành Hàn khoát tay, ý bảo quản gia và thanh niên đi xuống. Úc Vi Tinh gật đầu. Thức ăn đưa lên chia ra hết, giống như đi nhà hàng Trung Quốc cao cấp, món khai vị, canh, món chính, đồ ngọt đầy đủ mọi thứ. Dùng cơm xong, Tần Hành Hàn cầm khăn lau miệng,"Có quen không? Anh thường ăn món thanh đạm, bữa tối cũng căn cứ theo khẩu vị của anh."
Úc Vi Tinh nói: "Ngon lắm."
Sau khi bọn họ đứng dậy, thanh niên đi ra thu dọn, Úc Vi Tinh tìm được quản gia, hỏi chú có nguyên liệu nấu ăn và khuôn làm bánh kem không, quản gia sửng sốt hồi lâu, "Ngài cần à?"
"Sinh nhật luôn phải có bánh kem."
Quản gia cười, "Ngài đợi tí, tôi sẽ cho người đi mua."
Quản gia đi vội, Tần Hành Hàn thấy vậy, hỏi Úc Vi Tinh, "Sao vậy?"
Úc Vi Tinh cong mắt, "Em nhờ chú ấy giúp em chuẩn bị vài thứ."
"Hả? Chuẩn bị cái gì?"
"Giữ bí mật trước."
Tần Hành Hàn bật cười, "Được."
Hắn nói: "Anh dẫn em đi tham quan một vòng?"
Chuyện này được, lần trước cậu cũng dẫn Tần Hành Hàn tham quan Úc gia. Úc Vi Tinh đồng ý, đi theo bước chân Tần Hành Hàn, đi lên cầu thang tròn thuần trắng.
Một mặt cầu thang là cửa sổ sát đất thật lớn, tầm mắt hướng ra ngoài, là vườn hoa và bãi cỏ được chăm sóc vô cùng tốt, vườn hoa được mô phỏng theo vườn hoa kiểu Trung Quốc, cầu nhỏ nước chảy, lịch sự tao nhã yên tĩnh.
Cuối dòng nước, hội nhập vào hồ nhân tạo rất lớn ở phía trước, ban đêm bật đèn, nhiều điểm sao sáng phản chiếu trên mặt hồ, xa xa nhìn lại, giống như ngân hà trên trời rơi xuống nhân gian.
"Thiết kế rất đẹp."
Úc Vi Tinh cảm thán.
"Là ba mẹ anh cùng nhau làm", Tần Hành Hàn đứng bên cạnh cậu, cũng nhìn cảnh sắc bên ngoài, "Biệt thự này, là phòng cưới của bọn họ.
"Sau khi kết hôn, phần lớn thời gian bọn họ đều ở nơi này, mà tuổi thơ của hắn, gần như cũng trải qua ở nơi này. Lưu lại bên này, đều là ký ức tốt đẹp nhất của hắn và người nhà."Đi thôi." Tần Hành Hàn dẫn cậu lên lầu hai.
"Phòng của ba mẹ anh ở lầu hai, anh sẽ không dẫn em đi tham quan phòng của bọn họ, bên này có phòng sách, ba anh sưu tầm rất nhiều sách vở, loại hình nào cũng có, loại dạy diễn xuất cũng có, em có muốn xem không?"
"Có thể chứ?
"Ánh mắt Úc Vi Tinh sáng lên. Tần Hành Hàn mỉm cười,"Có thể.
"Lúc Tần Hành Hàn đẩy cửa phòng ra, Úc Vi Tinh ngửi được mùi mực thoang thoảng, hệ thống cấp gió tươi tận chức làm việc, không thấy một hạt bụi, cậu bước vào, giá sách đầy ắp vây quanh tường, giá sách rất cao, nhét đầy sách. Giữa phòng đặt sô pha và bàn trà thư giãn, trên bàn trà bày một lọ hoa hồng vĩnh cửu, cho căn phòng cất giấu rất nhiều sách vở này, điểm xuyết một màu sáng."Bên này." Tần Hành Hàn đến gần giá sách bên trái, "Bên này đều là sách dạy diễn xuất.
"Úc Vi Tinh bước nhanh qua, nhìn thấy vài quyển sách gốc không xuất bản, đời trước cậu tìm rất lâu cũng không tìm được, vui mừng chợt nổi lên. Cậu cẩn thận lấy xuống, lật trang sách. Cậu không muốn đi, muốn ở lại đây đọc sách. Nhìn dáng vẻ vui mừng của Úc Vi Tinh, Tần Hành Hàn nhếch môi,"Ra sô pha đọc đi.
"Dứt lời, hắn đưa tay kéo Úc Vi Tinh đã đắm chìm vào trong sách sang sô pha, lúc buông tay, ngón cái của hắn cọ qua da Úc Vi Tinh. Có lẽ mới ăn cơm xong, lại ở trong hệ thống sưởi hơi lâu, tay của Úc Vi Tinh đã không còn lạnh như trước nữa. Tần Hành Hàn cũng ngồi xuống bên cạnh, tay hắn buông xuống bên người, ngón trỏ khẽ vân vê ngón cái, sau đó thu lại năm ngón tay, bọc ngón cái ở lòng bàn tay, muốn giữ lại xúc cảm và nhiệt độ vừa rồi lâu hơn. Chỉ chốc lát sau, quản gia đi vào, thấp giọng nói:"Bác sĩ Ôn đến rồi."
"Mời anh ta đến sảnh phụ ngồi, bọn tôi cũng xuống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!