Chương 22: (Vô Đề)

Úc Vi Tinh mang theo Tần Hành Hàn đến phòng cho khách, sau khi đẩy cửa ra, nói với hắn: "Bên trong là một căn phòng nhỏ, phòng vệ sinh, phòng tắm có hết, dáng người của anh không khác gì anh trai em, anh đi tắm trước, em đi tìm anh trai em lấy một bộ đồ ngủ, anh ấy có một bộ đồ mới chưa dùng, anh không cần lo lắng."

Tần Hành Hàn rũ mắt nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Phiền em."

"Không phiền.

"Úc Vi Tinh ngẩng mặt lên cười với hắn, đôi mắt cong cong, so với trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời ngoài cửa sổ còn đẹp hơn........ Úc Vi Tinh rất nhanh đã lấy xong quần áo trở về, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Tần Hành Hàn còn đang tắm rửa, cậu gõ cửa hai lần,"Em để quần áo ở cửa."

Tiếng nước bỗng dừng lại, Tần Hành Hàn đáp: "Được."

Úc Vi Tinh thấy hắn đồng ý, buông quần áo xuống rời đi.

Cậu cũng chuẩn bị đi tắm.

Bồn tắm thả đầy nước, Úc Vi Tinh cởi quần áo bước vào trong, cả người chìm trong nước ấm, cậu thoải mái thở ra, đặt tay lên mép bồn, nhắm mắt dưỡng thần.

Ánh đèn phòng tắm sáng ngời, gương cách đó không xa phản chiếu dung nhan xinh đẹp của cậu, còn có dấu vết xanh xanh tím tím trên người cậu

-- do trong luyện tập ở đoàn làm phim bị ngã hoặc bị kiếm đánh trúng.

Làn da cậu trắng, lại mềm, rất dễ để lại dấu vết.

Ngâm hơn mười phút, nước ấm dần dần biến lạnh, Úc Vi Tinh đứng lên, lại dùng vòi hoa sen rửa sạch bọt, vớt khăn tắm lau khô thân thể, mặc đồ ngủ, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.

Vừa đến cửa, cậu lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu đi đến mở cửa.

Nhìn thấy Tần Hành Hàn đang chờ ở ngoài cửa, cậu chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển đến mái tóc nửa khô của hắn, bừng tỉnh, "Muốn máy sấy tóc à?"

"Không phải, tôi muốn mượn bộ sạc, điện thoại hết pin.

"Tần Hành Hàn nói xong, ánh mắt dừng ở cánh tay Úc Vi Tinh đang nâng lên -- áo ngủ của cậu rộng thùng thình, vừa giơ tay lên, tay áo nhanh chóng rơi xuống, chất đống ở khuỷu tay, lộ ra màu xanh tím phía trên. Đôi mắt của hắn khẽ nhíu lại, hỏi:"Tay em bị sao vậy?"

"Tay?

"Úc Vi Tinh nhất thời không hiểu. Cậu xoay mặt nhìn tay mình, một giây sau mới phản ứng lại, đưa tay đến trước mặt,"Anh nói là những dấu vết này sao?"

"Ừm, " Tần Hành Hàn hỏi, "Sao lại bị thương?"

Loại màu xanh tím này, ai không biết sẽ hiểu lầm nghĩ đến một ít chuyện ái muội.

"Lúc luyện tập có vài động tác có độ khó cao khó tránh khỏi té ngã, ngã nhiều sẽ quen." Úc Vi Tinh hời hợt nói xong, cười cười với hắn, "Anh vào đi, em lấy bộ sạc cho anh."

Tần Hành Hàn đi theo phía sau cậu, "Có bôi thuốc không?"

"Có."

Một trước một sau đi vào phòng, Úc Vi Tinh lấy bộ sạc ra đưa cho Tần Hành Hàn, lại mang khăn mặt tìm máy sấy tóc, đưa lưng về phía Tần Hành Hàn nói: "Vừa hay anh đến, đợi tí nữa giúp em một việc, anh giúp em bôi thuốc, trên lưng em không với tới được, vốn đang định..."

Lấy máy sấy tóc ra, cậu quay đầu lại nhìn Tần Hành Hàn, "Tính" hai người đang muốn nói ra miệng, đột nhiên nhớ ra tính hướng của mình và lịch sử đen từng quấn quýt Tạ Vũ Khiêm, vội vàng đổi giọng giải thích, "Em không có ý khác, chủ yếu là người nhà em quá quan tâm em, nhìn thấy những vết này nhất định sẽ đau lòng, mà anh lại đến, vừa hay thuận tiện."

Cậu đứng dậy, xoay người nhìn Tần Hành Hàn, chân thành nói: "Anh đừng hiểu lầm."

"Anh không hiểu lầm." Tần Hành Hàn cười khẽ một tiếng, nói, "Em sấy khô tóc trước, tôi sẽ giúp em.

"Úc Vi Tinh lại nhìn hắn vài giây, thấy vẻ mặt hắn tự nhiên, ánh mắt hắn cũng nhàn nhạt, quả thật không suy nghĩ quá nhiều, thở phào nhẹ nhõm, cầm máy sấy tóc đi sấy tóc. Tóc sấy khô, cậu xoay tay đưa máy sấy tóc qua,"Anh cũng thổi một chút đi."

Tần Hành Hàn không nhận máy: "Không cần, đã sắp khô rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!