Chương 15: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Úc Vi Tinh đi vòng quanh công viên, lúc về khách sạn nhìn thấy một thanh niên đội mũ lưỡi trai, vali đặt bên chân, trong tay ôm cây đàn guitar, nhàn nhã ngồi trên băng ghế dự bị, đang hát một bài hát cũ quen thuộc.

Bên cạnh y một vòng ông cụ bà cụ vây quanh, nghe rất vui vẻ, có một bà cụ còn đang hát theo, hát rất dễ nghe.

Úc Vi Tinh chú ý đến y, cũng không phải bởi vì y đang chơi guitar, mà vì nhận ra y, Giang Thi Minh.

Dừng chân tại chỗ, cho đến khi Giang Thi Minh hát xong một bài, cậu mới đi đến gọi y một tiếng.

Giang Thi Minh vốn đang nghe bà cụ hát, đang muốn thêm một bài nữa, nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu, nheo mắt vài giây sau nhận ra: "Cậu là... Úc Vi Tinh?"

Bản thân Giang Thi Minh đẹp hơn ảnh chụp, làn da cũng rất tốt, Úc Vi Tinh thấy y híp mắt nhìn người, đoán được y bị cận, lại đi thêm vài bước nữa, đến bên cạnh y, "Ừm, là tôi."

"Sao cậu lại đến sớm như vậy?

"Bây giờ mới hơn 7 giờ. Giang Thi Minh cười với cậu, cười thật lòng, cũng không vì tài nguyên đen trên người cậu mang thành kiến với cậu,"Hôm qua tôi làm việc ở thành phố H, kết thúc lập tức tới đây, chỉ hơn hai giờ lái xe.

"Y trực tiếp đi từ đoàn làm phim trước đó, ba giờ sáng đóng máy xong, đã đến. Úc Vi Tinh cảm nhận được ý tốt của y, ấn tượng đối với y lại cao hơn một chút. Cậu đưa ra lời mời,"Có trở về khách sạn cùng nhau không?"

"Được, nhưng mà phải chờ một chút, tôi đã đồng ý với bà cụ này lại thêm một bài."

"Tôi chờ anh.

"...... Một bài hát năm phút, bởi vì Giang Thi Minh đàn rất tốt, hát cũng tốt, giọng nói sạch sẽ, trong suốt, đúng là một bữa tiệc thính giác, Úc Vi Tinh căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua, giống như chỉ cần cậu nhắm mắt lại, đã kết thúc."Đi thôi.

"Giang Thi Minh nói lời tạm biệt với ông bà cụ, thu dọn cây đàn guitar xong, đứng lên. Úc Vi Tinh nhìn vali của y,"Có muốn giúp không?"

Giang Thi Minh lắc đầu, "Không cần, tôi tự mình xách được."

Đi trên đường ra khỏi công viên, chóp mũi ngửi thấy mùi hương tươi mát đặc trưng của cỏ cây, Úc Vi Tinh nghiêng đầu nhìn Giang Thi Minh, tò mò hỏi: "Sao anh không đến khách sạn trước?"

Giang Thi Minh gãi hai má, lộ ra vài phần biểu cảm xấu hổ, "Thật ra, tôi lạc đường."

Úc Vi Tinh mờ mịt, "... Bị lạc à?

"Sao có thể bị lạc? Chỗ này, tổng cộng chỉ có mấy con đường. Giang Thi Minh ho một tiếng, hai má đỏ lên, ánh mắt cũng liếc sang bên cạnh. Úc Vi Tinh:"...

"Cậu bỗng nhiên nhớ đến có một loại người, cảm giác phương hướng của bọn họ rất kém hoặc không có cảm giác phương hướng, thường xuyên dễ dàng lạc đường. Giang Thi Minh có thể chính là loại này, hơn nữa y còn bị cận... Cậu giảm bớt sự lúng túng của Giang Thi Minh:"Thật ra tôi đến nơi xa lạ, cũng dễ bị lạc đường, đi thêm vài lần sẽ nhớ kỹ, khi nào rảnh tôi dẫn anh đi dạo."

Ánh mắt Giang Thi Minh đặt về chỗ cũ, "Được, cảm ơn."

Úc Vi Tinh cười với cậu, "Ừm, người quản lý và trợ lý của anh?

"Nếu Giang Thi Minh là một kẻ ngốc, tại sao bọn họ có thể yên tâm để Giang Thi Minh một mình đến đây? Giang Thi Minh:"Chị Linh không đến, Hiểu Phong đang chờ xe."

Chị Linh là người quản lý của y tên là Uông Linh, Hiểu Phong là trợ lý của y tên là Thịnh Hiểu Phong.

"Chờ xe?" Úc Vi Tinh khó hiểu, "Xe của anh xảy ra vấn đề gì?"

Giang Thi Minh nói với cậu, "Không phanh được."

Úc Vi Tinh giật mình, khi xe chạy xuất hiện mất phanh thật sự quá nguy hiểm. Cậu lập tức quan tâm, hỏi: "Anh có bị thương không?"

"Không sao, Hiểu Phong phát hiện, cho nên ngừng lại."

"Vậy thì tốt rồi." Ra khỏi công viên, Úc Vi Tinh dừng ở một cửa hàng tiện lợi, định mua một chai nước, trước khi đi vào hỏi Giang Thi Minh, "Cậu muốn uống nước không?

"Giang Thi Minh gật đầu. Úc Vi Tinh đi vào mua nước, rất nhanh đã đi ra, đem một chai nước khoáng ấm áp bình thường cho y. Lúc trước cậu tra tư liệu của Giang Thi Minh, Giang Thi Minh vì bảo vệ cổ họng, loại thức ăn kích thích như đá, cay đều rất ít khi ăn."Cảm ơn, " Giang Thi Minh lấy điện thoại ra, "Tôi chuyển tiền cho cậu, chúng ta thêm bạn tốt wechat."

"Nửa câu sau có thể, nửa câu đầu thì không cần, " Úc Vi Tinh cười, "Chỉ có hai đồng, cho dù tôi là vắt cổ chày ra nước tái thế, cũng không đến mức ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!