Tôi nhập viện được một khoảng thời gian, Phó Từ vẫn luôn lạnh mặt ở lại cho có lệ.
Hôm nay là ngày tôi phải tiếp nhận tâm lý trị liệu.
Bác sĩ điều trị chính Trần Minh đã bàn bạc với tôi một lúc, bảo tôi kiểm tra tổng quát toàn bộ cơ quan chức năng trong cơ thể, cũng giúp tôi kiểm tra và đánh giá tâm lý lại từ đầu.
Khi anh ấy xem kết quả báo cáo, dường như đã nhìn thấy được kỳ tích của y học.
"Chứng trầm cảm của cô… đã hồi phục hoàn toàn. Đánh giá tâm lý và kết quả tổng quát đều rất khỏe mạnh."
"Ban đầu bệnh nhân mắc chứng trầm cảm, là bởi vì quá đỗi chấp niệm với một mục tiêu nào đó, dẫn đến thu hẹp sự chú ý, rồi tích lũy từng chút một, diễn biến trở thành tự mình công kích và chán ghét, từ bỏ bản thân. Trước đó tôi quá yêu Phó Từ, trong mắt tôi đều là anh ấy, khi anh ấy không yêu tôi, tôi liền cảm thấy bản thân không có giá trị gì. Bây giờ tôi buông bỏ rồi, ý chí sinh tồn đương nhiên tự giác khởi động lại thôi."
Trần Minh cười rồi bắt tay với tôi, nói: "Chúc mừng cô, đây là lời chúc chân thành dưới cương vị một người bạn."
Trần Minh là người duy nhất thật sự quan tâm đến Tống Tiểu Vũ.
Tận mắt chứng kiến cô gái tội nghiệp vùng vẫy trong đống bùn của mối tình ngang trái này.
Bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ bể.
Sự chân thành trong tình cảm, ngoại trừ những tổn thương, thì còn giữ lại được gì?
"Vậy bây giờ cô tính sao? Ly hôn với anh ta à?"
"Không." Tôi nhếch môi, "Dù sao anh ta cũng là một tổng tài kia mà."
Hắn mà chết, toàn bộ tài sản đều thuộc về tôi.
Vậy thì tại sao lại phải ly hôn chớ…
Ngày tôi xuất viện, Phó Từ bảo bận nên không đến đón tôi.
Ấy thế mà tôi nhận được tin nhắn từ số lạ. Trên đó chính là tấm ảnh của Phó Từ.
Ánh mắt ngà ngà say, đối mặt với ống kính nở nụ cười dịu dàng, hai nút áo trên đã bị cởi, lộ ra hai bên xương quai xanh thật tinh xảo.
Tống Tiểu Vũ chưa từng thấy qua hắn như vậy.
Nhưng tôi, lại không một chút động lòng.
Tôi chuyển tấm hình qua cho luật sư, bảo cậu ta lưu lại.
Tôi vừa bước vào cửa, phía sau đã nối tiếp tiếng mở khóa.
Người đi vào không phải là Phó Từ, đó là bạch nguyệt quang của hắn, Lâm Sương.
"Bao nhiêu năm rồi, mật khẩu khóa cửa anh ấy vẫn để sinh nhật của tôi, Tống Tiểu Vũ, cô lấy cái gì mà giành với tôi chứ?"
Với niềm kiêu hãnh khi được yêu thương chiều chuộng, cô ta nhìn tôi với ánh mắt xem thường.
"Bộ canh cửa cho chúng tôi, khiến cô cảm thấy vui lắm hả?"
Lâm Sương không nghĩ tôi sẽ dám phản bác lại, liền mạnh miệng nói tiếp:
"Tống Tiểu Vũ, 5 năm trước, nếu như không phải tôi đi du học nước ngoài, thì cô làm gì có cửa. Cô cũng nhìn thấy rồi đó, tôi vừa trở về thôi, Phó Từ đã hận không được đến gặp tôi ngay. Nếu như cô biết thân biết phận thì mau chóng cuốn gói cút khỏi đây đi!"
Tôi bỏ hai lát chanh vào ly nước ấm:
"Nếu tôi nhớ không lầm thì cô Lâm đây là đi du học ở New York? Thế cũng đâu có xa lắm đâu, ngồi máy bay, hai mươi lăm tiếng là đến nơi mà, sao lại giống như âm dương cách biệt, nhất định phải chia tay chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!