Trong phòng tắm bốc lên hơi nóng mờ mịt.
Dư Niên đeo băng đô thỏ màu hồng nhạt trên đầu, cậu dựa vào bồn tắm đếm gạch.
"Đi về, không về, đi về, không về…"
Đột nhiên Hạ Hành Khuyết đứng bên ngoài gõ cửa: Niên Niên.
Dư Niên giật mình đứng dậy: Sao thế?
Hạ Hành Khuyết nói:
"Không phải đếm số gạch men nữa đâu, ra ngoài nhanh đi, nước sắp lạnh rồi."
Dư Niên theo bản năng rụt người vào bồn tắm trốn trong nước.
Cậu nghi ngờ Hạ Hành Khuyết có mắt nhìn xuyên thấu, đứng ngoài cửa cũng biết cậu đang làm gì.
Dư Niên muốn giấu diếm:
"Tôi không đếm số gạch men."
Hạ Hành Khuyết trả lời: Ừ.
Một lúc sau Dư Niên đoán Hạ Hành Khuyết đã đi rồi mới quay đầu lại, cậu nhìn những viên gạch hình thoi trên mặt đất.
Dư Niên chống cằm bĩu môi:
"Anh làm tôi quên mình đếm đến đâu rồi."
Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, sau đó còn gõ vài cái để nhắc cậu.
Biết rồi. Dư Niên nhỏ giọng thì thầm:
"Hơn nữa tôi đang đếm gạch chứ không phải gạch men."
Ừm. Hạ Hành Khuyết vô cùng kiên nhẫn:
"Em ra ngoài mặc đồ ngủ vào đã rồi đếm tiếp."
Vâng. Dư Niên tỳ tay lên bồn tắm, vừa định ra ngoài thì tự nhiên nhớ tới điều gì đó nên lùi lại:
"Hạ tổng, anh đi chưa thế?"
Hạ Hành Khuyết trả lời:
"Vẫn chưa đi, sao thế em?"
Anh đi trước đi.
Ừ.
Dư Niên trốn trong nước phun bong bóng, cậu đợi một lúc mời bò từ bên trong ra ngoài.
Cậu sợ bị mắt nhìn xuyên thấu của trùm phản diện nhìn hết sạch.
Dư Niên vội vàng lau khô người, cậu thay đồ ngủ rồi mở cửa phòng tắm.
Tôi tắm xong rồi. Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết, hai mắt khẽ chớp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!