Chớp mắt một cái đã đến học kỳ một năm cuối cấp.
Giờ tan học hôm nay, Tóc vàng thu dọn cặp sách hỏi:
"Anh Hạ, anh đi đánh bóng rổ không?"
Hạ Hành Khuyết đang làm bài tập, Dư Niên ngồi bên giám sát anh thay anh trả lời:
"Cậu ấy không rảnh, hôm nay chưa làm xong bài tập sai."
Ồ. Tóc vàng yếu ớt vẫy tay với họ, gọi Kính Mắt và Khỉ:
"Vậy bọn tôi đi trước, anh Ngư, anh Hạ, tạm biệt."
Tạm biệt.
Dư Niên cũng vẫy tay với họ, cậu nhìn bài tập của Hạ Hành Khuyết:
"Ừm, cái này sắp xong rồi, tiếp theo."
Hạ Hành Khuyết ngoan ngoãn lấy sổ bài tập sai ra: Được.
Đám đàn em ra ngoài bằng cửa sau, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại.
"Anh Hạ đáng thương ghê."
"Đâu có đáng thương đâu? Anh ấy thích thế mà."
"Hơn nữa học kỳ trước anh Hạ đã vào top 300 rồi, có thể thi đại học đấy."
"Nhưng anh ấy muốn thi vào một trường đại học với Tiểu Ngư mà? Vậy còn hơi xa đấy."
"Thế nên anh ấy mới chăm chỉ như vậy đó."
"Nếu có người ấn đầu tôi bắt tôi học như thế, tôi cũng có thể đậu đại học."
"Thôi đi, ngày nào mẹ cậu cũng ấn đầu cậu bắt học cũng không thấy cậu chăm chỉ đâu."
Tan học nửa tiếng, Hạ Hành Khuyết chăm chỉ làm bài tập sai, Dư Niên làm xong nửa bài kiểm tra tiếng Anh, cầm bài tập sai của anh kiểm tra một lượt, gật đầu:
"Được rồi, về nhà thôi."
Dư Niên đeo cặp sách, đi với Hạ Hành Khuyết bước ra khỏi trường.
Hạ Hành Khuyết nói:
"Tiểu Ngư, tôi mời cậu đi ăn."
Ừm. Dư Niên gật đầu:
"Ăn gì đây? Bánh mì kẹp ở cổng trường được không?"
"Đi ăn pizza, hôm nay cậu lén vẽ pizza trong sách, tôi thấy rồi, tôi lấy xe đưa cậu đi."
Không được! Dư Niên cố gắng làm mặt nghiêm khắc:
"Đã nói với cậu rồi, cậu chưa đủ tuổi, không có bằng lái xe máy không được lái xe. Cậu lại lén mang xe đến à?"
Hạ Hành Khuyết cố gắng giải thích:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!