Mấy người đó huých vai nhau đi đến bàn của Hạ Hành Khuyết, tự cho là ngầu gõ lên bàn anh.
"Bạn mới, làm quen chút đi."
"Đây là Tóc vàng, Kính, Chuột."
Hạ Hành Khuyết ngẩng mắt: Hạ Hành Khuyết.
"Cậu mới đến Bắc Thành à?"
Ừ.
"Chuyển đến đây cùng gia đình sao?"
"Người nhà chết hết rồi, tôi tự đến."
Các bạn học: ???
Dư Niên: !!!
Anh nói bậy! Dư Niên biết anh là con riêng của một gia tộc lớn!
Nhưng có lẽ vì quá ghét những người đó, nên anh mới tuyên bố ra ngoài là chết hết, có thể… chắc chắn…
Cũng bình thường mà.
Dư Niên vô thức ngẩng đầu lên, Tóc vàng trêu cậu:
"Tiểu Ngư đi chơi với bọn tôi không? Tối ra ngoài đi dạo nhé?"
Dư Niên vội vàng lắc đầu, cậu cúi xuống tiếp tục giải bài.
Tóc vàng quay lại nói với Hạ Hành Khuyết:
"Cậu gặp may đấy, hôm nay bố mẹ tôi không ở nhà, có thể lén lấy xe điện ra dẫn cậu đi dạo."
Hạ Hành Khuyết nhíu mày hỏi:
"Sống ở đây, chắc phải có một con xe máy cho tiện nhỉ?"
"Ừ, có xe máy thì tiện hơn hẳn. Nhưng mà thôi, dẹp cái ý định đó đi. Không phải ngày nào bố mẹ tôi cũng đi vắng, mà tôi cũng chẳng cho cậu mượn xe được đâu."
Dư Niên nhẹ nhàng hừm một tiếng.
Cậu Tóc vàng này, cậu xem thường trùm phản diện quá rồi.
Anh ta mang 300 vạn từ nhà họ Hạ đến Bắc Thành, một chiếc xe máy giá vài nghìn chẳng là gì với anh ta.
Mười phút nhanh chóng trôi qua, thầy giáo bước vào lớp, học sinh hàng ghế sau đều tản ra.
Hạ Hành Khuyết quay lại đúng lúc Dư Niên hiểu ra kiến thức trọng tâm thầy Chu giảng ở tiết trước, cậu đặt bút xuống, nhỏ giọng yeah một tiếng.
Phát hiện Hạ Hành Khuyết nhìn mình, Dư Niên vội vàng cúi đầu.
Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi mà.
Hạ Hành Khuyết cũng không nhìn cậu nữa, dù sao anh cũng chẳng quan tâm.
Anh quay lại, đến cả sách vở cũng chẳng thèm mở, cứ thế ngồi dựa vào ghế khoanh tay, nghe giảng qua loa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!