Cảm giác ngại ngùng khi bị ba sờ mông nhỏ hơn sự buồn bã khi không được ngủ với ba.
Hạ Tiểu Hạc đè cảm giác xấu hổ xuống để nép vào người Dư Niên, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế.
Nhóc muốn ngủ với ba nhỏ cơ!
Chui vào vòng tay ấm áp và thân thuộc của Dư Niên, Hạ Tiểu Hạc vốn trằn trọc không ngủ được nhưng vừa nép vào lòng cậu, nhắm mắt đã say giấc rồi.
Dư Niên ngủ ngon lành cứ thế bóp m ông nhóc, từ đầu đến cuối không mở mắt ra lần nào, hoàn toàn dựa vào bản năng để bóp.
Đến khuya, cuối cùng Hạ Hành Khuyết và các bác sĩ cũng ra khỏi phòng họp.
Hạ Hành Khuyết đi đến phòng bệnh của Dư Niên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, anh nhìn vào bên trong...
Ừm, nhìn Niên Niên ngủ ngon chưa kìa...
Khoan đã, cái thứ đang nhô lên bên cạnh cậu là gì thế?
Hạ Hành Khuyết nhìn chằm chằm, anh nhỏ giọng hỏi:
"Sao thằng bé lại vào đây được."
Ông quản gia trả lời:
"Đã khuya rồi mà Tiểu Hạ Tổng vẫn chưa ngủ được nên lén chạy đến đây, bọn tôi chỉ có thể để cậu chủ đi vào."
Hạ Hành Khuyết hỏi:
"Niên Niên không có phản ứng gì à?"
"Cậu ấy chưa tỉnh lại."
Ừ. Hạ Hành Khuyết gật nhẹ đầu:
"Để bọn họ ngủ chung đi."
Hạ Hành Khuyết nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh đi sang phòng bên cạnh.
Bây giờ đã muộn rồi, anh sửa mặt sơ qua rồi leo lên giường ngủ.
Trong bóng đêm, Hạ Hành Khuyết nằm thẳng trên giường dùng tay gối đầu, anh im lặng nhìn trần nhà.
Niên Niên bị thương chảy rất nhiều máu.
Niên Niên mất trí nhớ, còn sợ anh.
Anh phải ngủ thế nào đây?
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hạ Hành Khuyết ngồi dậy trên giường.
Hạ Hành Khuyết mặc thêm áo khoác đi ra khỏi phòng, anh đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng.
Ông quản gia nhỏ giọng gọi: Hạ tổng?
Ừ. Hạ Hành Khuyết chuyển tầm mắt sáng nơi khác:
"Tôi quên bảo mua thêm hai cái bánh kem dâu tây cho Niên Niên."
"Ngài đã nói qua rồi ạ, đã đặt xong, ngày mai bánh kem sẽ đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!