Trong phòng khách.
Dư Niên đang quấn quýt hỏi công thụ chính về chuyện tình yêu
- mà cậu tò mò.
"Thời gian cụ thể các cậu ở bên nhau là khi nào? Ngày nào tháng nào? Mấy giờ mấy phút mấy giây?"
"Ai là người tỏ tình trước? Tỏ tình xong thì sao? Có tặng hoa không?"
"Sau khi tỏ tình thành công có ôm nhau không? Có hôn nhau không?"
Công thụ chính còn chưa trả lời mà Dư Niên đã tự che mặt, não nổ bùng bùng.
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cp của cậu cũng thành thật rồi!
Ngọt chết đi được!
Phó Nguyên Châu bình thản nói:
"Đơn giản lắm, hôm đó bọn tôi ăn cơm với nhau, tôi hỏi cậu ấy có thể làm người yêu tôi không, cậu ấy nói cần suy nghĩ một lát, ăn xong thì nói"Được
", thế là chúng tôi ở bên nhau."
???
Khuôn mặt Dư Niên có vẻ phức tạp: Chỉ vậy á?
Chỉ vậy thôi.
"Không có giam cầm, cưỡng hôn hay ép yêu sao?"
"Cậu nghĩ ai cũng là Hạ Hành Khuyết à?"
Hạ Hành Khuyết ngồi bên cạnh khẽ ho một tiếng.
Nhưng dựa vào việc anh mới đánh nhầm người, anh có thể bỏ qua cho Phó Nguyên Châu một lần.
Dư Niên có chút thất vọng.
Chỉ vậy thôi chứ không lãng mạn, không giống kịch bản trong tiểu thuyết.
Trong nguyên tác, công thụ chính vừa thi đại học xong đã ở bên nhau— nếu không phải vì một số quy tắc nhất định, Dư Niên cảm thấy họ có thể sớm ở bên nhau sớm hơn.
Công thụ chính lén hôn nhau trên cầu, giữa bầu trời rực rỡ pháo hoa.
Khi Dư Niên thấy đoạn này, cậu đã phấn khích lăn lộn trên giường.
Kết quả thực tế lại như thế này đây.
Thời gian họ ở bên nhau bị trì hoãn rất lâu, thậm chí còn không có bữa tối dưới ánh nến— họ chỉ ăn cơm trưa.
Dư Niên chống cằm cầm tay Bùi Ngọc Thành, cậu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cậu ấy.
Nhẫn trông khá đẹp, Dư Niên biết là do Phó Nguyên Châu đã chuẩn bị từ lâu, anh ta chuẩn bị rất lâu.
Dư Niên gật đầu:
"Cũng được, ở bên nhau là được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!