Cả gia đình ba người có một giấc ngủ trưa yên tĩnh.
Hạ Hành Khuyết và Hạ Tiểu Hạc có thói quen sinh hoạt giống nhau, chỉ ngủ nửa tiếng đã tỉnh.
Hai người nằm bên cạnh Dư Niên, không ai chịu nhúc nhích, nằm bên cạnh Dư Niên xem tài liệu và sách tranh.
Đến chiều bốn giờ, ông quản gia đứng ngoài gõ cửa, nhẹ nhàng nói:
"Hạ tổng, cậu Dư, cậu Bùi đến rồi, cậu ấy đang đỗ xe bên ngoài."
Hạ Hành Khuyết xuống giường, mở cửa đáp:
"Tôi và Tiểu Hạc đi trước, Niên Niên—"
Hạ Hành Khuyết quay lại nhìn Dư Niên, anh thấy Dư Niên vẫn còn nằm trên giường ngủ say, không hề bị ảnh hưởng.
"Để em ấy ngủ thêm mười phút, lát nữa tôi qua gọi em ấy."
Vâng.
Hạ Tiểu Hạc chạy lên trước, ra phòng khách với Hạ Hành Khuyết đi gặp khách.
Họ còn chưa đi xa, Dư Niên đã tỉnh dậy.
Dư Niên dụi mắt phát hiện trong phòng chỉ có mình cậu, nhìn lại đồng hồ, ôi trời, cậu đã ngủ đến bốn giờ chiều.
Dư Niên xuống giường rửa mặt, cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đột nhiên Dư Niên như nhớ ra điều gì, chạy đến góc phòng ngủ, mở két sắt lấy cuốn Nhật ký xuyên sách ra.
Hạ Hành Khuyết đã hai mươi tám tuổi, an toàn rồi, vậy cuốn Nhật ký xuyên sách này không còn tác dụng gì nữa.
Vẫn nên xé nó đi thì hơn.
Dù sao cũng không có ích gì, nếu sau này bị người khác phát hiện thì cậu cũng chẳng biết phải giải thích sao.
Dư Niên nghĩ vậy nên ôm sách, ngồi xuống thảm mở trang đầu tiên.
Những nét chữ và câu nói quen thuộc hiện ra trước mắt, hồi mới xuyên sách, gần như ngày nào Dư Niên cũng lấy sách ra xem một lần, giờ cậu vẫn còn nhớ như in.
Trên đó còn viết một số câu cảm thán ngẫu hứng của Dư Niên.
Chẳng hạn như—
[Hôm nay công thụ chính đối đầu với nhau, ngọt chết tui rồi ngọt chết tui rồi, mlem mlem.]
[Học thần cao lãnh thụ là tình yêu của tui! Trùm trường công còn không nhanh hôn môi cậu ấy đi! Tôi ra lệnh cho các cậu yêu sớm ngay lập tức!]
Còn một số điều về Hạ Hành Khuyết—
[Trùm phản diện, đừng đến đây mà!]
[Sổ ghi chép (sẽ trả lại cho cậu ấy sau): trà sữa x52, đồ nướng x100, kẹo nổ x3, máy nghe nhạc x1……]
[Sao cậu ấy cứ mời tui hoài vậy?
Chết rồi, trả không nổi]
Dư Niên còn định xé sách nhưng nhìn những chữ trên đó, cậu lại không thể dừng đọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!