Cậu không phải tên bi3n thái, thật sự không còn cách nào khác, cậu phải ở bên Hạ Hành Khuyết mới yên tâm được.
Dư Niên đi đến giường kéo gối của Hạ Hành Khuyết sang bên trái, rồi đặt gối của mình bên cạnh.
Cậu liếc nhìn màn hình máy tính vẫn đang sáng:
"Anh còn xem tài liệu à? Vậy tôi ngủ trước đây, không làm phiền anh nữa."
Cậu trốn trong chăn, lén lút quan sát Hạ Hành Khuyết.
Ừ, kế hoạch thành công.
Nhưng Hạ Hành Khuyết lại nói:
"Không, anh xem xong rồi, sắp tắt máy nên có thể ngủ cùng em."
Ừm ừm. Thế cũng được.
Dư Niên nhẹ nhàng trèo lên giường, cẩn thận đắp chăn cho mình rồi chăm chú nhìn Hạ Hành Khuyết.
Không lâu sau, Hạ Hành Khuyết tắt máy tính rồi tắt đèn, anh nằm xuống cạnh Dư Niên.
Thực ra họ đã ngủ chung giường khi bão đến, chỉ là lúc đó bão bên ngoài gào thét, còn Hạ Tiểu Hạc thì ngủ say bên cạnh họ.
Nên không cảm thấy gì cả.
Bây giờ thì…
Trong phòng quá yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi bên ngoài cũng không có, chỉ có hai người họ lặng lẽ nằm trên giường.
Hình như có chút kỳ lạ.
Dư Niên mở mắt, cậu quay đầu nhìn Hạ Hành Khuyết.
Chỉ cần chịu đựng hai tiếng rưỡi nữa thôi, chỉ cần Hạ Hành Khuyết an toàn là được.
Nhưng không lâu sau trong bóng tối, Hạ Hành Khuyết đột nhiên hỏi:
"Niên Niên, em không ngủ được à? Sao cứ nhìn anh mãi vậy?"
Dư Niên nghẹn lời:
"Anh… anh nhìn thấy à?"
"Có thể cảm nhận được." Hạ Hành Khuyết nói:
"Anh nghe thấy tiếng Niên Niên chớp mắt, chỗ Niên Niên nhìn còn nóng lên."
Ơ?
Có lẽ đây chính là cái gọi là tâm linh tương thông.
Dư Niên im lặng một chút, cậu quay đầu lại:
"Tôi không ngủ được, chắc tại ăn no quá."
"Còn sớm mà, Niên Niên chơi điện thoại một chút nhé, anh giúp Niên Niên xoa bụng."
Không… Dư Niên vừa định từ chối, nghĩ lại một chút nên gật đầu: Được nha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!