Trùm phản diện bị dao gọt trái cây cắt vào tay, tình trạng khẩn cấp phải để bác sĩ Dư Niên cấp cứu ngay lập tức, nếu không vết thương sẽ tự lành lại.
Tên phản diện xảo quyệt bị đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Hành Khuyết đứng ngoài gõ cửa, anh thấp giọng nói: "Niên Niên, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Dư Niên lên tiếng: "Nếu anh cần phẫu thuật thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ ký tên cho anh với tư cách là chồng."
Hạ Hành Khuyết có chút tủi thân: "Ừm."
Dư Niên nằm xuống giường, cậu kéo chăn đắp cho mình: "Ngủ thôi."
Hạ Tiểu Hạc tự động chui vào lòng ba, nhóc ngẩng đầu lên thắc mắc hỏi: "Ba không thích ba lớn sao?"
"A?" Dư Niên ngẩn người một chút: "Không có mà."
"Con cũng thấy không phải, ba đã khóc lúc ba lớn gặp chuyện."
"Ơ?" Dư Niên lại ngẩn người thêm lần nữa: "Con đừng nói nữa."
Lúc cậu và Hạ Tiểu Hạc ngồi xe trên đường tới đây, cậu nghĩ Hạ Hành Khuyết bị cốt truyện gi3t chết, nhìn cảnh vật vùn vụt trôi qua ngoài cửa sổ mà không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào.
Sau đó bị Hạ Tiểu Hạc phát hiện.
Nhóc con ba tuổi còn mạnh mẽ hơn cậu, Hạ Tiểu Hạc giúp cậu lau nước mắt, còn an ủi cậu nữa.
Cậu khóc như một cái muôi thủng, xấu hổ quá.
Dư Niên hỏi: "Sao con còn nhớ chuyện này vậy?"
Hạ Tiểu Hạc với vẻ mặt "ba ngốc" nói: "Con không mất trí nhớ giống ba mà."
Dư Niên nghẹn lời lần thứ ba: "Ừm."
Hạ Tiểu Hạc đếm đầu ngón tay, sắp xếp logic: "Ba rất quan tâm ba lớn, ba lớn cũng rất yêu ba, vậy sao ba không ngủ chung với ba lớn ạ?"
Dư Niên thành thật trả lời: "Vì ba thấy xấu hổ."
"Xấu hổ?"
"Đúng vậy." Dư Niên quay đầu nhìn lên trần nhà với ánh mắt trống rỗng: "Con nghĩ mà xem, ba một giấc ngủ dậy thấy mình nằm trong lòng Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết…"
Dư Niên chợt nhận ra, quay lại bịt tai Hạ Tiểu Hạc: "Thôi, con đừng nghĩ nữa, không phù hợp cho trẻ em đâu."
"Nhưng ba ơi, con đã nghĩ rồi."
"Xóa sạch! Xóa sạch!"
Hình ảnh trong tưởng tượng của Dư Niên——
Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống chiếc giường lớn ba trăm mét vuông, Dư Niên từ từ mở mắt trong vòng tay Hạ Hành Khuyết, người đang mặc áo choàng tắm với vạt áo trước bị cậu cọ vào...
Nghĩ thôi đã thấy xấu hổ chết đi được.
Hình ảnh trong tưởng tượng của Hạ Tiểu Hạc——
Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống chiếc giường rộng ba trăm mét vuông, Hạ Tiểu Hạc nằm giữa ba nhỏ và ba lớn từ từ mở mắt ra, ba nhỏ và ba lớn trao cho nhóc nụ hôn chào buổi sáng...
Nghĩ thôi đã thấy vui chết đi được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!