Mười phút trôi qua...
Hạ Tiểu Hạc đứng yên bị Hạ Hành Khuyết che mắt:
"Ba ơi, hai người đang làm gì vậy? Đã xong chưa?"
Cả người Dư Niên cứng đờ khi nghe thấy giọng nói của nhóc, hơi thở vốn đã rối loạn càng thêm hoảng loạn.
Cậu không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể cố gắng vỗ vào ngực Hạ Hành Khuyết.
— Hôn lâu lắm rồi, có thể kết thúc được rồi!
Nhưng Hạ Hành Khuyết không nhúc nhích.
— Nhóc con còn đang ở đây đấy!
Hạ Hành Khuyết vẫn không động đậy.
— Tôi không thở được!
Khi Dư Niên suýt chết vì nghẹt thở, cuối cùng Hạ Hành Khuyết cũng buông tay.
Dư Niên thở phào một hơi dài, suýt nữa thì cậu chết ngạt.
Hạ Hành Khuyết xoa đầu cậu, anh áy náy nói:
"Niên Niên, anh không nghĩ em lại quên mất cách hôn."
Dư Niên nghẹn lời:
"Đừng có nói mấy chuyện đó trước mặt trẻ con."
Hạ Hành Khuyết gật đầu:
"Được, lần sau anh sẽ dạy em cách hôn."
Dư Niên đỏ mặt:
"Tôi bảo đừng nói nữa cơ mà."
Ừm.
Dư Niên che mặt nhìn Hạ Hành Khuyết.
Nhìn anh cực kỳ vô tội, như thể người vừa sống chết không chịu buông tay không phải anh vậy.
Lúc này Hạ Hành Khuyết cũng bỏ tay đang che mắt Hạ Tiểu Hạc ra.
Hạ Tiểu Hạc ngơ ngác nhìn họ:
"Ba ơi, hai người vừa làm gì vậy?"
Dư Niên nghẹn lời: Ba đang cắn nhau.
Ò. Hạ Tiểu Hạc gật đầu, nhóc nhìn cốc trà sữa rỗng trong tay Dư Niên:
"Ba, ba vừa uống trà sữa kìa."
Dư Niên nhắm mắt lại: Đó là thuốc độc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!