Chương 22: Khủng Hoảng, Cảm Ơn Người Tôi Yêu.

Dư Niên lắc mái tóc khô ráo mềm mại, cậu trèo xuống giường: Tôi về ngủ đây.

Hạ Hành Khuyết đi theo sau: Sớm vậy sao?

Dư Niên quay đầu lại, chính đáng nói:

"Không ngủ thì sẽ bị anh nhốt lại mất."

Hạ Hành Khuyết giúp cậu mở cửa phòng ngủ:

"Anh không làm thế mà."

Dư Niên vẫy tay tạm biệt: Anh có.

Cậu thả nhẹ bước chân đi vào phòng ngủ bên cạnh.

Hạ Tiểu Hạc nằm trên giường ngủ say sưa, nhưng dù Dư Niên nói nhỏ thế nào nhóc vẫn tỉnh dậy.

Hạ Tiểu Hạc mơ màng ngẩng đầu lên, nhóc dụi mắt:

"Ba nhỏ, ba lớn, hai người về rồi ạ?"

Về rồi. Dư Niên leo lên giường ôm lấy nhóc:

"Đánh thức con rồi hả?"

"Không ạ, con và ba nhỏ có khóa kéo mà, con biết ba nhỏ đã về."

Ồ. Dư Niên kéo chăn qua đắp cho mình:

"Muộn rồi, ngủ nhanh nào."

"Ba nhỏ nói sẽ mang đồ ăn ngon về cho con, đồ ăn ngon đâu ạ?"

"Có mang, nhưng để mai hẵng ăn, hôm nay đánh răng rồi."

Vâng.

Dư Niên dỗ Hạ Tiểu Hạc ngủ say mới nằm xuống giường, chuẩn bị đi ngủ.

Hạ Hành Khuyết giúp họ tắt đèn ngủ, anh nhỏ giọng nói:

"Niên Niên, chúc ngủ ngon."

Dư Niên quay đầu lại, không nói gì.

Hạ Hành Khuyết lại nói:

"Chúc ngủ ngon, Niên Niên."

Hạ Hành Khuyết phải nhận được câu trả lời của cậu mới chịu.

Ừm. Dư Niên ậm ừ nói: Chúc ngủ ngon.

Hạ Hành Khuyết cười nhẹ, anh đóng cửa lại.

Dư Niên chôn mặt vào gối, ù một tiếng không khác gì tàu lửa.

Trùm phản diện có cả ngàn mưu kế trong đầu, dự định dùng năm trăm kế dành cho công chính, năm trăm kế dành cho thụ chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!