Khói mù mịt tỏa ra trong quán đồ nướng.
Dư Niên bỏ xiên bánh gáo đang ăn dở xuống, cậu che miệng Hạ Hành Khuyết: "Anh không được ho nữa."
Cậu quay đầu tò mò nhìn mọi người: "Các cậu cứ nói tiếp đi."
Hạ Hành Khuyết hiểu lầm Bùi Ngọc Thành tặng hoa cho cậu nên kéo bọn họ uống rượu, sau đó chạy suốt đêm tìm cậu.
Sau đó thì sao nữa?
Trong đầu của Dư Niên·cún nhà nhỏ·fan cuồng tiểu thuyết mạng, bỗng hiện lên mấy cảnh kinh điển trong phim thần tượng.
Hai người ôm nhau giữa đêm khuya dưới cơn mưa phùn, biết đâu còn cưỡng hôn.
Chuyện này mà xảy ra với cậu, k1ch thích chết được được!
Dư Niên vô thức đưa tay lên lau khóe miệng để chắc chắn rằng mình không ch ảy nước miếng, cũng không vô tình để lộ một nụ cười kỳ lạ nào.
Dư Niên mong ngóng nhìn họ: "Sau đó thì sao? Sau đó như thế nào?"
Hạ Hành Khuyết ngả người ra ghế bị Dư Niên bịt miệng, nhưng mắt không bị che nên chỉ cần nháy mắt một cái là anh em đã hiểu ý nhau ngay.
Mọi người xua tay nói y hệt nhau: "Không biết, chúng tôi không biết gì hết."
Dư Niên cứ thấy có gì không đúng, quay đầu là bắt gặp ngay ánh mắt của Hạ Hành Khuyết nhìn bọn họ.
Tay Dư Niên hướng lên trên che mắt của Hạ Hành Khuyết: "Anh không được nhìn, sau đó thì sao?"
Mọi người vẫn xua tay: "Không biết, không biết đâu."
"Nói cho tôi biết đi mà!" Dư Niên phủ hai tay che hết mặt Hạ Hành Khuyết: "Giả vờ như anh ấy không có ở đây đi."
Mắt kính đẩy kính lên mũi và nói: "Tiểu Ngư, chuyện anh Hạ chạy vào thành phố tìm cậu thì chỉ có hai người các cậu biết thôi chứ? Bọn tôi không biết thật mà."
Lúc này Dư Niên mới phản ứng lại: "Cũng đúng."
Mọi người khó hiểu nhìn cậu: "Đúng vậy đó Tiểu Ngư, chuyện của hai người mà cậu không biết, sao cậu hỏi bọn tôi?"
"..." Dư Niên nghẹn lời.
Cậu mất trí nhớ rồi, vô tình quên mất.
Lúc này Hạ Hành Khuyết mới bình tĩnh nói giúp cậu: "Lúc nào đầu em ấy cũng như thế, cứ mơ mơ màng màng."
Mấy người bạn kia không hỏi nhiều nữa: "Ra vậy, cũng đúng thôi."
Dư Niên :)
Dư Niên lén véo tay Hạ Hành Khuyết: "Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa."
Hạ Hành Khuyết ghé lại gần, anh nhỏ giọng nói: "Niên Niên, em là người nói muốn giả vờ không mất trí nhớ vì sợ mất mặt mà."
Dư Niên cũng ghé sát tai anh nói nhỏ: "Đánh địch 0,001 đánh tôi 9999, không nói nổi anh nữa."
Hạ Hành Khuyết nhanh chóng nhận sai: "Anh biết sai rồi."
Dư Niên vẫn giữ nguyên nụ cười: "Khi nào về rồi nói."
Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Ừm." Anh im lặng một lúc: "Nếu Niên Niên muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi anh, đừng hỏi bọn họ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!