Chương 2: Mất Trí Nhớ, Vậy Mà Lại Là 0!

Mười sáu tuổi?!

Trong phòng bệnh, hai bác sĩ trao đổi ánh mắt với nhau.

Dư Niên ngồi trên giường bệnh, cậu ngẩng đầu chớp mắt khó hiểu nhìn bọn họ.

Sao thế nhỉ? Năm nay cậu mười sáu tuổi thật mà, là một thiếu niên mới lên lớp 11, có vấn đề gì sao?

Bác sĩ thử hỏi: "Cậu còn nhớ bây giờ là khoảng thời gian nào không?"

Dư Niên nhìn thoáng qua cửa sổ: "Bây giờ là buổi tối, trời bên ngoài đã tối rồi."

Bác sĩ vội vàng xua tay: "Không không không, ý tôi hôm nay là ngày mấy."

"À." Dư Niên không cần suy nghĩ, cậu tự tin trả lời: "Là ngày 1 tháng 7, ngày nghỉ hè đầu tiên!"

Hạ Tiểu Hạc ở ngoài cửa giơ tay lên, nhóc nhìn đồng hồ trẻ em của mình.

— Ngày 1 tháng 4.

— Cũng là ngày lễ quan trọng, ngày cá tháng tư và là ngày kỷ niệm kết hôn của ba lớn và ba nhỏ.

Ba nhỏ nói sai hết rồi.

Bác sĩ trong phòng bệnh hỏi tiếp: "Thế cậu có nhớ vụ tai nạn xe cộ đã xảy ra như thế nào không?"

Dư Niên gật đầu: "Có chứ. Tôi xuống tầng mua bánh rán trái cây nhưng trên đường có xe tải mất lái, tôi chạy ra cứu một đứa bé thì bị tông trúng."

Ở bên ngoài, Hạ Tiểu Hạc bám trên cửa ngẩng đầu lên: "Ba lớn, ba với ba nhỏ còn có đứa con khác sao?"

"Không có." Hạ Hành Khuyết nhíu mày, anh quay đầu nhìn ông quản gia.

Ông quản gia hiểu ý nhanh chóng bước lên, nhỏ giọng trả lời: "Hạ tổng, Tiểu Hạ Tổng, cảnh sát đã điều tra xong rồi, vụ tai nạn xe cộ xảy ra do xe đằng trước va chạm gây tai nạn liên hoàn, cậu ấy chỉ bị cuốn theo, trên đường không có xe tải cũng không trẻ em. Hơn nữa—"

Ông quản gia im lặng một lúc: "Dưới biệt thự không bán bánh rán trái cây. Có khả năng kí ức của cậu ấy bị đảo lộn rồi."

"Ừ." Hạ Hành Khuyết nhíu mày, anh vẫn nhìn Dư Niên: "Nói với bác sĩ điều trị chính ký ức không quan trọng, phải đảm bảo cơ thể Niên Niên không có vấn đề gì."

"Vâng."

Trong phòng bệnh, bác sĩ tiếp tục hỏi Dư Niên: "Cậu có thể miêu tả kỹ hơn không?"

Dư Niên cảm thấy có gì đó không ổn: "Hả? Miêu tả kỹ hơn sao?"

Bác sĩ nói: "Càng chi tiết càng tốt. Cậu nói bây giờ là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè phải không? Vậy bắt đầu kể từ lúc nghỉ hè đi."

Dư Niên ôm chặt chăn nhỏ của mình: "Bác sĩ, anh hỏi thế làm tôi hơi sợ đấy. Mở đầu của truyện xuyên sách cũng như thế này, nam chính hỏi người qua đường bây giờ là lúc nào, người qua đường mới nói bây giờ là lúc nào đó của ngày này tháng nọ năm kia meo—"

Thậm chí cậu còn sợ tới lạc cả giọng.

Bác sĩ vội vàng an ủi cậu: "Cậu đừng lo lắng, bọn tôi chỉ hỏi tinh linh để biết thêm về vết thương thôi."

Dư Niên do dự một lúc, cuối cùng cậu vẫn quyết tâm tin tưởng bác sĩ, tin tưởng y học: "Vậy à."

Cậu nhớ lại một chút: "Hôm qua là ngày nghỉ hè đầu tiên, tôi không làm bài tập mà ăn tối từ sớm, sau khi tắm xong mới chui vào ổ chăn, cẩn thận chọn một quyển… Một quyển truyện chất lượng tốt, chuẩn bị thức đêm đọc truyện."

"Quyển truyện đó khá dài, tôi thức đến 8 giờ sáng mới đọc xong. Sau đó thấy hơi đói nên xuống tầng mua bánh rán trái cây, định ăn no rồi ngủ bù."

"Nhưng vừa xuống tầng đã thấy một chiếc xe tải bị mất lái, trên đường còn có một đứa bé nữa, lúc ấy tôi chạy lên đẩy đứa bé ra, sau đó thì không nhớ gì nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!