Trong phòng khách.
Dư Niên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh cậu là công thụ chính.
Công chính lấy ra một hộp tám quả óc chó, anh ta cắm ống hút đưa cho Dư Niên:
"Đáng thương ghê, uống cho bổ não nào."
Còn thụ chính cầm iPad, cậu ấy nhíu mày nghiên cứu bệnh án của Dư Niên.
"Chấn thương do tai nạn."
"Ký ức bệnh nhân dừng ở năm 16 tuổi."
"Tạm thời không có phương án trị liệu, đợi bệnh nhân hồi phục."
16 tuổi à? Phó Nguyên Châu tính thử: Lớp 10 sao?
Tay Dư Niên cầm hộp sữa, cậu gật đầu.
Hạ Hành Khuyết nói thêm:
"Cụ thể là kỳ nghỉ năm lớp 10 chuẩn bị lên 11."
"Bảo sao không biết tôi." Phó Nguyên Châu nhìn Dư Niên với vẻ mặt phức tạp:
"Năm lớp 11 tôi mới chuyển trường, đến năm 11 cậu ấy mới quen tôi."
Bùi Ngọc Thành cũng nhìn Dư Niên: Cậu nhớ tôi chứ?
Dư Niên lắc đầu.
Bùi Ngọc Thành có hơi ủ rũ:
"Không biết tôi luôn à. Cũng đúng, dù sao đến năm lớp 11 chúng ta mới quen nhau."
Hạ Hành Khuyết bình tĩnh nói:
"Không có nhiều người biết chuyện này đâu, lúc đầu tôi còn không định nói cho các cậu."
Phó Nguyên Châu nhíu mày:
"Nói gì đấy? Sao có thể không nói cho bọn tôi chứ?"
Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói:
"Dư Niên không quen các cậu, tôi sợ sẽ dọa em ấy."
Phó Nguyên Châu bỗng nhận ra điều gì đó, anh ta nhìn Hạ Hành Khuyết:
"Có gì đó sai sai, đến năm lớp 11 cậu mới chuyển trường và quen Tiểu Ngư cơ mà, Tiểu Ngư mất trí nhớ xong cũng có biết cậu đâu, sao cậu không dọa cậu ấy?"
Hạ Hành Khuyết bình tĩnh nói: Em ấy biết tôi.
Vì sao?
Mặt Hạ Hành Khuyết không hề thay đổi: Vì tình yêu.
Dư Niên:?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!