8 giờ sáng hôm sau.
Cơn mưa to đêm qua vẫn chưa dứt, nó biến thành những hạt mưa nhỏ rơi lách tách.
Hạ Hành Khuyết đứng ngoài gõ cửa phòng ngủ không thấy ai trả lời, anh đẩy cửa bước vào.
Phòng ngủ yên tĩnh tối tăm rất thích hợp cho việc ngủ.
Dư Niên tựa vào đầu giường ngủ say, cậu nằm nghiêng người dựa vào gối, tay cầm giấy chứng nhận kết hôn của mình và Hạ Hành Khuyết, có vẻ như cậu đã xem giấy chứng nhận kết hôn trước khi đi ngủ.
Hạ Tiểu Hạc ngủ cạnh cậu, một tay của Dư Niên đang đặt trên mông nhóc.
Hạ Tiểu Hạc quay lưng với ba cố gắng trốn đi, nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhóc rằng đây là ba nhỏ của mình, không được trốn.
Vì thế nhóc đã rơi vào trạng thái xung đột ý nghĩ.
Có người bóp m ông tui!
Người này là ba nhỏ đó, cho ba bóp đi!
Không được, dù là ba nhỏ cũng không được bóp m ông bá tổng.
Nhưng ba lớn mới là bá tổng mà!
Hạ Tiểu Hạc bối rối nghĩ, dù đang ngủ cũng bối rối.
Hạ Hành Khuyết nhẹ nhàng tiến lên quỳ gối trước mặt Dư Niên, anh cẩn thận lấy giấy chứng nhận kết hôn trong tay cậu để cất nó lên đầu giường.
Trên đầu giường có một đống giấy tờ, có lẽ đêm qua Dư Niên không ngủ được nên đã lấy ra xem.
Hạ Hành Khuyết đỡ vai Dư Niên bế lên giường, anh giúp cậu đắp chăn.
Sau đó anh đi sang chỗ Hạ Tiểu Hạc vỗ mặt nhóc:
"Hạ Tiểu Hạc, dậy nào."
Hạ Tiểu Hạc mơ màng mở mắt ra nhìn: Ưm? Ba lớn ạ?
Hạ Hành Khuyết kéo nhóc ra khỏi lòng ng ực Dư Niên:
"Muộn rồi đấy, dậy ăn sáng đi."
Hạ Tiểu Hạc quay đầu nhìn lại:
"Ba nhỏ thì sao ạ? Ba không ăn sáng sao?"
"Ba nhỏ ăn từ đêm qua rồi." Hạ Hành Khuyết đưa áo khoác cho nhóc:
"Mặc quần áo trước đã, đừng đánh thức ba nhỏ."
Vâng.
Dư Niên nằm trên giường chẹp miệng, cậu sờ s0ạng lung tung quanh khăn trải giường.
Hạ Hành Khuyết lấy gối cho Dư Niên ôm thay Hạ Tiểu Hạc.
Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu hỏi:
"Ba nhỏ ăn sáng từ đêm qua rồi ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!