Dư Niên ăn một bàn bánh tráng nướng lớn trong nhà kính lãng mạn, cậu còn uống thêm một cốc nước cam to đùng.
Hạ Hành Khuyết rửa sạch bát đ ĩa, anh treo lên giá cho khô.
Về sau hai người che chung một chiếc ô, họ quay lại biệt thự.
Dưới cơn mưa tầm tã, ánh đèn vàng từ nhà kính lóe lên một vầng sáng ấm áp, trong cơn mưa cứ như những ngôi sao nhỏ rơi trên mặt đất.
Dư Niên đi cạnh Hạ Hành Khuyết: Ợ—
Hạ Hành Khuyết cúi đầu nhìn cậu: Niên Niên?
"Tôi ăn no quá, không nhịn được, ợ—" Ngón chân Dư Niên co lại, cậu nh ỏ giọng nói thầm:
"Chết rồi, tôi không nhịn được… ợ— đeo mặt nạ im lặng cho tôi đi."
Hạ Hành Khuyết giả vờ không nghe thấy.
Hai người quay về biệt thự, Hạ Hành Khuyết đưa Dư Niên đến phòng ngủ.
Đến cửa phòng ngủ, Hạ Hành Khuyết giúp Dư Niên cầm áo khoác trên người:
"Đã muộn rồi, em đi ngủ nhanh đi nhé."
Ừm. Dư Niên ngẩng đầu mấp máy khóe miếng:
"Hạ tổng, cảm ơn vì đã đãi tôi ăn, tôi vào trước đây."
Ừ.
Hạ Hành Khuyết đứng ở cửa nhìn Dư Niên đi vào phòng.
Dư Niên xoay người vừa định đi vào, bỗng nhiên cậu nhớ đến điều gì đó đến quay lại: Hạ tổng.
Hạ Hành Khuyết cúi đầu nhìn cậu: Ơi?
Dư Niên gãi đầu, cậu hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói:
"Sau này tôi cũng sẽ cố gắng."
Hạ Hành Khuyết khó hiểu hỏi: Cái gì?
"Sau khi mất trí nhớ, hình như tôi… Vẫn không có cách nào để chấp nhận sự thật, lúc nào cũng phải để anh và Hạ Tiểu Hạc đẩy đi, tôi không muốn thừa nhận quan hệ của chúng ta, cũng không muốn về nhà với mọi người."
Dư Niên cực kỳ đáng thương nhìn anh:
"Đặc biệt là anh, anh vừa chăm sóc Hạ Tiểu vừa chăm sóc tôi, nhường nhịn tôi nữa, chắc anh sẽ đau lòng chết mất."
Hạ Hành Khuyết suýt bật cười:
"Niên Niên đau lòng cho anh sao? Lại tưởng tượng anh là vai chính đau khổ vì tình à?"
Mọi thứ sụp đổ.
... Dư Niên mím môi, cậu đánh anh một cái:
"Im miệng đi, tôi đi ngủ đây."
Dư Niên lại xoay người muốn về phòng, Hạ Hành Khuyết nắm lấy tay cậu, anh kéo cậu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!