Chương 9: (Vô Đề)

Chúng ta vừa tới, cửa tẩm cung của phụ hoàng đã gần như bị phá tung.

Mão Nguyệt lao xuống đầu tiên, vài chiêu đã quét sạch phản quân chặn lối.

Tử Kỳ híp mắt, cười nhạt:

"Nhạc Phùng, e là sau hôm nay, danh hiệu đệ nhất giang hồ phải đổi chủ rồi."

Đối diện là một nam tử vận hắc y, vóc dáng gầy gò, đeo mặt nạ hình sao. Hắn cất giọng khàn khàn:

"Nếu không phải bị trúng độc làm mềm gân cốt, bọn chúng..."

Tử Kỳ ngắt lời:

"Kỹ không bằng người, còn nhiều lời gì nữa?"

"Ngươi...

"Chúng ta xô cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả sững sờ. Mẫu hậu thân khoác chiến giáp bạc trắng, tay cầm thương, phía sau là phụ hoàng đã tỉnh lại. Ta bật gọi:"Phụ hoàng! Mẫu hậu!"

"Khánh Nhi! Hàm Nhi!"

Mẫu hậu bước vội tới, ôm chặt hai chúng ta:

"Không sao là tốt rồi. Ta còn lo, nếu bọn chúng lấy tính mạng các con uy hiếp, liệu ta có nên giao hoàng thượng ra không..."

Phụ hoàng cười khổ:

"Hoàng hậu à, bọn trẻ đến rồi thì đừng nhắc chuyện đó nữa.

"Phụ hoàng vịn cây thương của mẫu hậu, thần sắc vẫn còn suy yếu. Ta không nhịn được, lên tiếng:"Phụ hoàng, người bị trúng độc từ khi nào?"

Mặt phụ hoàng thoáng trầm xuống. Mẫu hậu hừ lạnh một tiếng:

"Chốn ôn nhu là nấm mồ của anh hùng!

"Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa tựa sấm nổ. Ta thò đầu nhìn ra: Triệu Diễn và tam ca dẫn theo đại quân xông vào, phía sau ngựa của Triệu Diễn trói chặt một người. Phản quân nhanh chóng bị khống chế. Triệu Diễn kéo theo người kia tiến vào. Ta nheo mắt:"Thẩm Cẩn Ngôn."

Ánh mắt hắn lập tức trở nên dữ tợn khi trông thấy ta vẫn bình an trong điện:

"Tiện nhân, thế mà không c.h.ế. t cháy à... Ưm!

"Câu chưa dứt, mặt hắn đã bị Triệu Diễn giẫm dưới chân. Triệu Diễn lạnh lùng:"Tiết kiệm hơi sức để lát nữa chịu hình thì hơn, Thẩm Cẩn Ngôn.

"Kẻ trong mộng... quả nhiên là hắn. Trái tim, không hiểu sao lại nhói lên một tia đau buốt. Ta cụp mi, khe khẽ thở dài. Chùm tua trên viên ngọc bội của Thẩm gia, cách đan chẳng khác gì chùm tua ta từng thấy trong mộng. Dù ta không nhận ra, sự thật rồi cũng phơi bày. ----------------- Phía bên kia, mẫu hậu giận dữ quát Tang quý phi:"Thật là một nữ nhân ngu xuẩn!"

"Mấy năm qua Tề Thánh sủng ái ngươi đến mức không còn đầu óc. Ngươi lại dám cấu kết phiên vương, ép cung tạo phản?"

"Tang Du! Lòng tham của ngươi lớn đến mức muốn làm thái hậu?"

"Ngươi tưởng ai cũng có thể làm hoàng đế sao?"

"Chỉ hai tên phiên vương phì nộn, đầu óc rỗng tuếch kia mà cũng dám vọng tưởng ngồi vững thiên tọa?"

----------------

Tang quý phi cùng Thẩm tướng thông đồng với phiên vương, ép cung tạo phản, ý đồ thao túng thiên tử, khống chế triều cục, lệnh cho chư hầu.

Trần phi ôm Ngũ hoàng tử vừa được đưa về từ Thẩm phủ, khóc lóc thảm thiết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!