Triệu Diễn như bị sét đánh, kinh hãi nói:
"Ngươi đã có hôn ước, ngươi không cần thể diện nữa sao?"
"Phu tử đã cứng rắn như vậy, chẳng lẽ thực sự muốn làm phò mã của ta?"
Vừa nói ta vừa tiến lên, nhét chiếc thắt lưng vào trong áo.
"Ngươi là nữ tử, sao lại vô sỉ như thế?"
Lần này, hắn không còn gọi ta là công chúa nữa.
Ta thở dài:
"Ta biết ngài không muốn vào triều... nhưng ta thực sự cần ngài."
Thấy ánh mắt hắn khựng lại, ta vội nói chữa:
"Ý ta là, phụ hoàng ta... thực sự rất cần ngài."
Cuối cùng, Triệu Diễn gật đầu.
------------------
Phụ hoàng sợ hắn đổi ý, liền lập tức hạ chỉ hồi cung, ban chức Đại lý tự thiếu khanh cho hắn.
Triệu Diễn vừa nhậm chức, vị phu tử từng dạy ta cũng bị thay. Người mới là một lão học sĩ, bài giảng khiến người ta ngáp dài.
Ta không khỏi nhớ đến Triệu Diễn. Nếu là hắn, chắc chắn sẽ bắt ta đứng dậy học bài.
Tam ca nghe tin, liền vui mừng ra mặt:
"Tứ muội, không biết vị đại nhân nào có bản lĩnh khuyên được Triệu phu tử vào triều, đúng là trời phù hộ Đại Tề ta."
Ta chỉ gật đầu mỉm cười. Theo nguyên tác, sau lễ Trung thu, Tam ca sẽ được phong làm Hoài vương, bắt đầu vào triều phụ chính.
Phụ hoàng vốn định giao huynh ấy cho Thẩm tướng, nhưng Thẩm tướng lại chẳng những không dạy dỗ được, mà còn dung túng khiến huynh đắc tội nhiều người.
Lần này có Triệu Diễn, e rằng phụ hoàng sẽ đổi ý, để Tam ca theo hắn học hỏi.
Triệu Diễn là người cương trực, xưa nay không dính líu bè phái trong triều, để hắn dìu dắt Tam ca, chẳng còn ai thích hợp hơn.
----------------
Thẩm Cẩn Ngôn dạo gần đây tại Thái học lại thường xuyên thân cận với ta, thậm chí còn chẳng hề kiêng kỵ Tang Lạc Lạc. Mỗi ngày hắn đều tặng ta một vài món đồ nho nhỏ—lúc là trang sức tinh xảo, khi lại là điểm tâm hiếm lạ. Đồ ăn, ta đều sai người đổ bỏ; trang sức, thì gom lại cất vào hộp, đợi đầy rồi đem đi đổi vàng.
Tan học, hắn lại chặn đường ta. Hắn đưa một khối ngọc bội song ngư được chế từ ngọc bích thượng hạng, miệng bảo là vật gia truyền của Thẩm gia. Xung quanh là tiếng xôn xao không dứt. Hắn vẻ mặt thành khẩn, nếu không phải mới hôm trước Ngưu Thổ lén bẩm rằng hắn từng giả làm thái giám để hẹn hò cùng Tang Lạc Lạc, có lẽ ta đã tin lời ma quỷ của hắn rồi.
Ngọc bội Tang Lạc Lạc nhận cũng là gia truyền, ngọc bội ta nhận cũng là gia truyền—Thẩm gia các người lẽ nào mở hiệu buôn ngọc bội gia truyền?
Song, lúc này vẫn chưa phải thời cơ trở mặt. Cứ để hắn nếm thử một chút hương vị ngọt ngào trước khi bước lên đỉnh cao nhân sinh, sắp cưới được "bạch phú mỹ". Bằng không, sau này hắn lấy gì mà hối hận?
Ta đưa tay nhận lấy miếng ngọc. Quả nhiên, Thẩm Cẩn Ngôn như trút được gánh nặng, sắc mặt dịu lại, còn hỏi ta bằng giọng ôn hòa:
"Công chúa, hôm nay bánh đào còn hợp khẩu vị không?"
Ta vừa định tùy tiện ứng phó thì Chu Tự và trưởng tỷ đã xuất hiện, kéo tay ta đi ngay.
"Hồ đồ! Thật hồ đồ quá đỗi!" Dọc đường, Chu Tự xót xa không thôi: "Biểu muội, vì cớ gì muội còn tin kẻ bội bạc như Thẩm Cẩn Ngôn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!