Tỉnh giấc, gối ta đã đẫm nước mắt.
Lòng quặn thắt, ta cuộn mình trong chăn, rên rỉ như dã thú bị thương.
Bên ngoài có tiếng người khẽ gọi:
"Công chúa?
"Thanh âm quen thuộc, bình thản như mọi ngày. Ta khàn giọng đáp lại:"Mão Nguyệt.
"Màn trướng được vén nhẹ, một chén trà ấm đưa tới tay ta. Nàng thấy mồ hôi ướt đẫm trán ta, nhẹ giọng hỏi:"Công chúa... mộng thấy ác mộng ư?
"Ta gật đầu, bưng chén trà uống cạn. Trong đầu vẫn văng vẳng câu nói ấy:"Nếu công chúa chết, Mão Nguyệt cũng tuyệt không sống một mình."
Ám vệ hoàng gia Tề quốc, quả thực trung thành tuyệt đối.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ta nhìn kỹ nàng – khuôn mặt tròn, mắt hạnh, dáng vẻ trẻ trung tươi tắn.
Bộ xiêm y hồng nhạt che đi sát khí ẩn trong đôi mắt.
Bất kỳ ai nhìn vào cũng chẳng thể ngờ, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, lại là nhất đẳng ám vệ Tề quốc.
Nàng và Ngưu Thổ – một sáng, một tối – chưa từng rời khỏi ta nửa bước.
Từ khi ta cất tiếng khóc chào đời, món quà khiến mẫu hậu vừa lòng nhất mà phụ hoàng từng ban, chính là hai người họ.
Mẫu hậu từng nói:
"Phụ hoàng con làm việc này rất đúng. Nếu không thực tâm muốn bảo vệ con, sao nỡ đem cả hai người ấy cho con?
"Khi ấy ta chưa hiểu, chỉ thấy ám vệ thật ngầu, thỏa mãn giấc mộng anh hùng thời niên thiếu. Giờ đây, ta đã thấm thía. Họ vì ta mà không tiếc mạng sống, ta làm chủ tử, há có thể sống hồ đồ, để bản thân bị đặt vào tình thế bị động như vậy? Ta ngồi dậy, nhẹ giọng nói:"Mão Nguyệt, gọi Thái Thanh và các cung nữ vào hầu hạ ta thay y phục.
Ta... phải đi gặp phụ hoàng."
Ta ngỏ ý muốn triệu Triệu phu tử đến Ly Bạch cung.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Phụ hoàng mừng rỡ khôn nguôi, cứ tưởng rằng ta bỗng nhiên khai ngộ, có chí tiến thủ, muốn chuyên tâm học hành.
Ngài lập tức sai Lai Hỉ công công đích thân tới mời người.
Đến giờ Dậu, Triệu phu tử đã tiến cung.
Phụ hoàng đặc biệt thiết yến khoản đãi, vô cùng coi trọng.
Trên yến tiệc, sắc mặt Chu Tự đổi tới bốn lượt – lúc xanh, lúc trắng, thoắt đen, thoắt tím – cứ như bảng pha màu bị đổ.
Hắn còn chưa thoát khỏi nỗi thống khổ vì tình, nay lại nghe hung tin, sắc mặt càng khó coi.
"Tề Tứ!" Hắn nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn ta:
"Nếu ngươi muốn ta c.h.ế. t ở Ly Bạch cung, cần gì phải vòng vo, nói thẳng ra là được!"
Trưởng tỷ ta thì run như cầy sấy, chỉ một bữa cơm mà sắc mặt trắng bệch, chẳng dám ngẩng đầu nhìn Triệu phu tử lấy một lần.
"Lớn rồi thì phải biết lo việc lớn."
Ta liếc xéo hai người họ, thản nhiên nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!