Vừa bước vào trung tuần tháng Sáu, phụ hoàng liền đưa cả nhà ra Ly Bạch cung ngoài thành để tránh nóng.
Cùng đi còn có gia quyến Vinh Đức công chúa và phủ Thẩm tướng.
Trong yến tiệc đêm ấy, Tang Lạc Lạc dâng một điệu vũ khuynh thành, khiến ánh mắt Chu Tự dính chặt lấy nàng như keo, không rời nửa bước.
Vinh Đức công chúa cả buổi mặt mày u ám, sắc diện tối sầm.
Chu Tự yêu thích Tang Lạc Lạc, chỉ thiếu điều khắc tên nàng lên trán mình. Nhưng Vinh Đức công chúa há lại xem trọng nữ nhi của nghịch thần?
Trong mắt bà ta, Tang quý phi chẳng qua chỉ là một nữ nhân không có hoàng tử, chỉ dựa vào sủng ái mà đứng vững chốn hậu cung.
Năm xưa Tang quý phi từng nhiễm hàn khí trong ngục, uống bao nhiêu thuốc cũng không lành. Không có nhi tử, chỉ sinh được Tang Lạc Lạc – một nữ nhi thân phận lỡ cỡ.
Năm đó, mọi người khuyên phụ hoàng thu nàng làm nghĩa nữ, chính mẫu hậu ta hết lời tiến cử.
Một nữ tử khác họ, lâu ngày cùng hoàng tử công chúa sống chung, nào phải chuyện lành.
Đặc biệt là Tam ca – người mà Hiền phi sinh ra, tính tình chất phác, ánh mắt trong veo ngây ngô như nai con lạc đường.
Huynh ấy vẫn một lòng ái mộ Triệu phu tử, mỗi ngày tan học đều khuyên phu tử ra làm quan, dẫu phu tử đã lắc đầu cự tuyệt mười năm ròng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Còn Ngũ đệ do Trần phi sinh, tuổi hãy còn nhỏ, mới tròn ba. Ta nghĩ, dù Tang Lạc Lạc có táo tợn đến đâu, chắc cũng không đến mức mê muội mà quyến rũ một hài tử ba tuổi.
Ngoại tổ của Ngũ đệ chính là Trần đại nhân lẫy lừng tại Ngự sử đài, người khiến ngay cả phụ hoàng cũng đau đầu mỗi khi bị ông tra xét.
Tang Lạc Lạc tự hiểu thân phận, trong cung không thể toan tính, bèn hướng mắt ra ngoài, tìm người quyền thế nơi triều đình.
Chu Tự tuy gia thế không tệ, nhưng nào sánh được với phủ Thẩm tướng đang như nhật nguyệt đương thì? Huống hồ, biểu ca ta chỉ là một công tử bột, sao bì với Thẩm Cẩn Ngôn – công tử đệ nhất kinh thành, người mà ai ai cũng đoán định sau này sẽ nắm đại quyền trong tay.
Chu Tự, cùng lắm chỉ kế thừa tước vị của phụ thân, sống đời an nhàn vô tích sự.
Người đời ai chẳng biết chọn kẻ có tiền đồ?
m khuya, trăng sáng vắt ngang đỉnh núi, ánh bạc mang theo chút se lạnh.
Dưới đình bát giác, một đôi nam nữ đang tựa vào nhau thổ lộ tâm tình.
Ta cùng trưởng tỷ đứng bên, hận không thể mọc thêm cái ăng
-ten trên đầu mà bắt trọn đoạn kịch cẩu huyết này.
Dưới chân ta, Chu Tự nằm bất tỉnh nhân sự, tựa hồ bị đả kích đến hôn mê.
Mãi đến khi đôi uyên ương rời đi, hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Trưởng tỷ bực mình ngồi xổm xuống, vung tay tát mấy cái, Chu Tự mới lờ mờ tỉnh lại.
"Không... đây không thể là thật..." – Ánh mắt hắn trống rỗng, từ vạt áo lấy ra chiếc khăn tay, run run nắm chặt, u uất thốt lên:
"Lúc nàng trao ta chiếc khăn này, rõ ràng đã nói... sẽ đợi ta.
"Đồ ngốc, ngươi bị nữ chính trêu đùa mà không biết. Ta chẳng mảy may thương hại, thậm chí còn nở nụ cười đầy khoái ý. Thấy bộ dạng hắn thế kia, quả không uổng công ta rủ hắn đi xem kịch. Trưởng tỷ xoa xoa tay:"Biểu ca quả nhiên luyện võ từ nhỏ, mặt dày đến mức ta tát cũng thấy tay đau."
"Hu hu hu..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!